Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Trong thư phòng.

Li Lạc, Trần Thanh, Thanh Phong, Giáng Tuyết đứng hầu bên cạnh, cung kính nghe mệnh lệnh.

Dạ Mặc Uyên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt u ám, dặn dò từng chữ.

“Trần Thanh, dừng mọi công việc trong tay, lập tức điều động tất cả mạng lưới tình báo của Thiên Võng Các điều tra tung tích của Long Châu. Nhất định phải tìm được tung tích của hai viên Long Châu còn lại trong thời gian ngắn nhất”.

“Vâng”.

“Li Lạc, ra roi thúc ngựa, điều ra hai mươi ám vệ tốt nhất, bản vương muốn đích thân đi đến Ngọc tộc một chuyến”.

Thanh Phong giành trước nói: “Chủ tử, dù chúng ta biết đại khái tung tích nơi Ngọc tộc ẩn thế, nhưng lần trước chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thể chân chính tiến vào Ngọc tộc. Nơi mà Ngọc tộc ẩn thế e rằng không dễ vào”.

“Ngu xuẩn, cho đến bây giờ ngươi còn không nhận rõ hiện thực sao? Tu La Môn chính là một trong những thế lực bên ngoài của Ngọc tộc, không vào được Ngọc tộc thì đến Tu La Môn”.

“Vâng”, Thanh Phong áy náy cúi đầu, sớm biết vậy vừa rồi cậu ta đã không lên tiếng.

“Thanh Phong, Giáng Tuyết, bản vương có một nhiệm vụ khác giao cho các ngươi”.

Bộp…

Một cuốn trục được ném vào tay Giáng Tuyết.

Giáng Tuyết mở ra xem, không khỏi ngạc nhiên.

Thanh Phong nghi hoặc nhìn sự thay đổi trên mặt Giáng Tuyết, cũng thò đầu nhìn qua, suýt chút nữa đứng không vững.

“Chủ tử, chúng ta sắp chính thức đánh nhau với Thiên Phần tộc rồi sao?”

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng, sát ý lóe qua trong mắt.

“Thiên Phần tộc hại mẫu phi của ta, lại hại thê nhi của ta, thù mới hận cũ, đã đến lúc thanh toán rồi”.

“Vâng…”

Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi lĩnh mệnh mà đi.

Chủ tử nổi giận, thiên hạ sợ rằng sắp máu chảy thành sông.

Nhưng Thiên Phần tộc làm ra nhiều chuyện ác như vậy, nên dạy dỗ bọn họ từ lâu.

Trước kia chủ tử tàn phế hai chân, người lại trúng độc lạ, không thể rảnh tay đối phó bọn họ.

Bây giờ hai chân của chủ tử đã hồi phục, độc trên người cũng được khống chế tạm thời, bọn họ sao có thể không phản kích.

Bầu trời Dạ Quốc phủ đầy khói mù, mọi người trong phòng đều biết đại chiến sắp bắt đầu.

Mọi người lui đi, trong phòng chỉ còn lại Dạ Mặc Uyên và Tô Mộc vừa vọt vào từ cửa sổ.

Tô Mộc mặc một bộ quần áo màu xanh, dáng vẻ cao gầy, gương mặt tuấn tú chứa vẻ dịu dàng không dễ phát hiện.

Sau khi hắn ta vào trong thì rót một tách trà cho mình, ưu nhã thưởng thức, một tay chống cằm, lười nhác nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.

“Ngươi khẳng định nàng trúng huyết chú sao?”

“Không sai được, sau tai nàng có một ánh sáng máu màu đỏ lửa, ánh sáng máu như lửa, từ đỏ tươi chuyển sang màu thiên thanh rồi mới chuyển sang màu hạnh, sau đó biến mất, chỉ có người trúng huyết chú mới có dấu hiệu này”.

Tô Mộc như buồn chán bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng răng rắc.

Giọng nói mềm mại của hắn ta chậm rãi vang lên: “Từ đỏ tươi chuyển sang màu thiên thanh rồi mới chuyển sang màu hạnh, người có dấu hiệu này chứng tỏ huyết chú của nàng ta đã phát tác rất nhiều lần, ít nhất cũng phải có một lần. Nhưng mấy hôm trước mới qua mười lăm, nếu nàng ta thật sự trúng huyết chú thì bây giờ nàng ta phải gãy hết xương cốt toàn thân mới đúng. Nhưng nàng ta lại không có chút triệu chứng gì, kể cả mấy tháng trước, nàng ta cũng không có chỗ nào không ổn”.

“Đây cũng là điều khiến ta nghi ngờ, nhưng nàng thật sự cũng đã trúng huyết chú. Bản vương đoán, phải chăng Ngọc tộc có kỳ ngộ gì đó, hoặc là người của Ngọc tộc dùng thủ đoạn gì đó giải được nỗi khổ khi huyết chú phát tác cho nàng”.

“Ngươi cảm thấy có khả năng không? Nếu thật là vậy thì sao muôn vàn người dân của Ngọc tộc phải chịu đựng nỗi đau khổ hàng tháng?”

Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng lần nữa.

Dạ Mặc Uyên siết chặt nắm đấm, nhíu mày nói: “Dù có thế nào, ta cũng phải tìm được hai viên Long Châu cuối cùng trong thời gian ngắn nhất, sau đó mượn Ngọc tộc năm viên Long Châu mà bọn họ có được”.

“Nếu ngươi có thể tìm được hai viên Long Châu cuối cùng, nhờ Long Châu đó, có lẽ Ngọc tộc có thể cho ngươi mượn năm viên Long Châu, hoặc thuận tiện giải huyết chú cho Cố Thanh Hy, nếu không… chậc chậc chậc…”

Dạ Mặc Uyên biết.

Mẫu thân của hắn phản bội rời khỏi Ngọc tộc, trở thành nỗi nhục của Ngọc tộc.

Người của Ngọc tộc hoàn toàn không có khả năng sẽ nể tình, nể mặt hắn, càng không thể vô cớ giúp đỡ hắn.

Trước khi mẫu phi mất, chuyện bà tâm tâm niệm niệm cũng là tìm được bảy viên Long Châu.

Mấy năm nay, hắn luôn điều tra tung tích của Long Châu bằng mọi cách, sau đó âm thầm tiết lộ tung tích Long Châu mà mình điều tra được cho Ngọc tộc đều là vì có thể hoàn thành tâm nguyện cho mẫu phi.

“Bây giờ ngươi trừ buồn chuyện Long Châu ra, có phải cũng nên buồn cho đứa bé trong bụng nàng ta không? Ngươi đừng quên huyết chú sẽ di truyền đời đời, dù là nam hay nữ cũng sống không bằng chết”.

“Đứa bé phải giữ lại”.

Dạ Mặc Uyên bỏ lại một câu, phẫn nộ rời đi, để lại một bóng lưng kiên định.

Tô Mộc bất lực thở dài, mi mày đen nhíu chặt, không khỏi lo lắng thay Dạ Mặc Uyên.

Long Châu đâu dễ tìm như vậy.

Nếu dễ như vậy thì Ngọc tộc đã không đến nỗi mất hơn một nghìn năm cũng không tìm được đủ bảy viên Long Châu.

Đứa con của Dạ Mặc Uyên có lẽ sẽ không được may mắn như hắn.

Sở dĩ trên người hắn không có huyết chú cũng là tổ tiên hắn đã trả cái giá vô cùng lớn mới đổi lại được.

Mà cái giá này dù bây giờ hắn có muốn dùng mạng đổi mạng cũng không có điều kiện đó.

Bữa trưa.

Không đợi Dạ Mặc Uyên sắp xếp, Cố Thanh Hy đã cho người làm một bữa trưa thịnh soạn.

Dạ Mặc Uyên được mời qua, Cố Thanh Hy tươi cười, đích thân xới cho hắn một chén cơm, còn gắp nhiều món ngon cho hắn, khiến tâm trạng không vui của Dạ Mặc Uyên tốt lên được chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui