“Đã... Đã đuổi rồi ạ, nhưng không đuổi được”.
“Không đuổi được thì bắt lại hết, đánh năm mươi hèo sau đó ném ra ngoài”.
“Vâng...”
Hạ nhân tái mặt.
Năm mươi hèo thì chẳng phải là muốn đánh chết người ư?
Vương gia nổi giận thật rồi.
Dạ Mặc Uyên tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nộ khí vọt thẳng lên đầu.
Cố Thanh Hy...
Nữ nhân này...
Thật chẳng ra gì.
“Giáng Tuyết, truyền lệnh xuống, vương phi không có đức hạnh, cấm ra khỏi phủ, để nàng ấy ở Noãn Các đóng cửa hối lỗi, không ai được phép truyền tin ra ngoài giúp nàng ấy, người nào làm trái lệnh sẽ phạt hèo cho đến chết”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên bước ra ngoài, giận đùng đùng đi thẳng đến Noãn Các.
Trên đường đi, tất cả hạ nhân đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu vì sợ sẽ bị vương gia quở trách và đánh.
Dạ Mặc Uyên đẩy mạnh cửa Noãn Các ra.
Đập vào mắt là Cố Thanh Hy đang nằm trên giường ngủ say như chết.
Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Nữ nhân này đã mang lại rắc rối lớn như thế cho hắn.
Nàng thì hay lắm, vẫn có thể ngủ say như chết.
Hắn nổi giận: “Cố Thanh Hy”.
Một tiếng quát lớn, chim hoảng sợ bay mất.
Cố Thanh Hy cũng bị đánh thức.
Nàng móc lỗ tai, bĩu môi đáp: “Lớn tiếng như thế làm gì, người trong phủ chết hết rồi à?”
Thu Nhi muốn nhắc nhở để nàng nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi, nhưng Cố Thanh Hy lại tỏ ra như chuyện không liên quan đến mình, thái độ thản nhiên, không để Dạ Mặc Uyên vào mắt.
Dạ Mặc Uyên ném một bức chân dung tới trước mặt Cố Thanh Hy, chờ nàng giải thích với vẻ tức giận trên mặt.
Cố Thanh Hy nhặt lên, nghiêm túc ngắm nghía bức chân dung mập mờ.
Nàng tặc lưỡi thành tiếng, kinh ngạc thốt lên: “Vương gia, không ngờ thẩm mỹ của chàng lại khác người như vậy, “mỹ nhân tuyệt sắc” thế này mà chàng cũng thích. Nhìn biểu cảm này này, hưởng thụ thế cơ mà, chậc chậc chậc, chàng còn nằm dưới nữa. Chàng đã từ chối nhiều mỹ nhân như vậy, có phải là vì nàng ta không?”
Thu Nhi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tiểu thư đúng là muốn chết.
Người ấy không thấy vẻ mặt của vương gia đang rất khó coi ư?
“Nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?”, Dạ Mặc Uyên tự cho rằng mình đã nhẫn nhịn đến giới hạn.
“Ta là chính phi của chàng, chàng qua lại với nữ nhân khác còn không giải thích với ta, ta cần giải thích với chàng điều gì? Hay là chàng muốn phế bỏ vị trí chính phi của ta để tiện cho việc cưới nàng ta?”
“Cố Thanh Hy, bản vương nhịn nàng đủ lâu rồi, đừng tưởng nàng mang thai con của bản vương thì bản vương sẽ không dám làm gì nàng”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thanh Hy lười nhác chỉnh lại quần áo xốc xếch của mình, cười hỏi: “Vậy thì vương gia muốn làm gì ta? Chàng muốn giết ta hay đánh ta một trận? Hay là không cho ta ăn uống?”
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ và nụ cười mỉa mai trên khoé miệng nàng, Dạ Mặc Uyên tức tới mức muốn tát nàng một bạt tai, nhưng hắn lại không đánh được. Bất kể là vì nguyên nhân gì, hắn đều không thể đánh nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mà hắn yêu thích.
Cơn giận này hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không thể làm gì được Cố Thanh Hy.
Chắc chắn là do nữ nhân này đoán chắc hắn sẽ không làm gì nàng nên nàng mới dám nghênh ngang như vậy.
Cố Thanh Hy cười: “Vương gia, nóng giận gây hại cho sức khoẻ, còn dễ dẫn đến vô sinh. Trước khi ra tay, chàng nên suy xét cho sức khoẻ của mình, đừng để hai chân vất vả lắm mới bình phục, cái chân thứ ba lại tàn phế”.
“Hơ, người đâu, từ hôm nay trở đi bắt đầu giam lỏng vương phi, không có mệnh lệnh của bản vương thì không cho phép nàng ấy bước ra khỏi vương phủ nửa bước”.
“Vâng...”
“Cố Thanh Hy, nàng lo suy nghĩ lại đi”.
Dạ Mặc Uyên lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.
Câu nói sau cùng của hắn mang ý tứ đe doạ rất lớn, cả vương phủ không có ai không nhận ra được.
Sau khi Dạ Mặc Uyên đi, Thu Nhi vội vàng hỏi: “Tiểu thư, tại sao người cứ luôn chống đối vương gia thế ạ? Bây giờ người chọc giận vương gia rồi thì phải làm sao, lỡ như sau này vương gia không sủng ái người nữa thì cuộc sống sau này phải sống thế nào đây ạ?”
“Thu Nhi, ngươi phải ghi nhớ một câu, trên thế giới này người không thể tin tưởng nhất là nam nhân, người không thể dựa vào nhất cũng là nam nhân. Nữ nhân chúng ta sống không cần bất kỳ nam nhân nào sủng ái, người chúng ta có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình”.
“Tiểu thư, những lời này quá sâu sắc, Thu Nhi không hiểu được ạ”.
Cố Thanh Hy nắm chặt tay nàng ta, cười bảo: “Nha đầu ngốc, sau này ngươi sẽ hiểu”.
“Vậy còn bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?”
“Ta có một phương thuốc, sai hạ nhân đi mua những thứ cần thiết theo phương thuốc, đây là bạc”.
“Cái này có thể làm vương gia hết giận không ạ?”
“Ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được”.
“Vâng, Thu Nhi đi ngay đây ạ”.
Cửa tẩm cung lại đóng lại.
Nụ cười lười nhác trên mặt Cố Thanh Hy vừa rồi từ từ biến mất, thay vào đó là lo lắng không thể vơi.
Ngọc tộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao nàng có thể ngủ được?
Trước khi Dạ Mặc Uyên tới, nàng đang nghĩ cách hành động tiếp theo.
Chuyện sách cổ da dê đã làm kinh động đến Dạ Mặc Uyên, hắn nhất định sẽ tìm hiểu sách cổ da dê, không dễ dàng đưa cho nàng.
Nếu nàng nhắc tới nhiều lần sẽ chỉ phản tác dụng, tốt hơn hết là phớt lờ hắn vài ngày, sau đó từ từ lên kế hoạch.
Nàng phải tranh thủ thời gian này để nâng cao thực lực.
Trước đây nàng có thể đạt tới cấp bảy thì bây giờ cũng có thể.
Hơn nữa nàng muốn đạt tới cấp bảy trong thời gian ngắn nhất.
Nghĩ tới huyết chú của Ngọc tộc, Cố Thanh Hy đau đớn ôm ngực, sau đó đứng dậy bắt đầu xử lí dược liệu.
Chiều hôm đó.