Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Vương phi sao rồi?”, Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng hỏi.

“Bẩm Vương gia, Vương phi nương nương mệt nhọc quá độ, tâm trạng đè nén, hơn nữa còn bị dư âm của vụ nổ lần này làm bị thương, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể mệt nhọc quá độ, lo lắng ưu sầu nữa, nếu không rất có thể phải chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng”.

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Vi thần đã kê mấy đơn thuốc cho Vương phi, chỉ cần tịnh tâm nghỉ ngơi là sẽ không sao”.

Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại: “Khi nãy ông nói là tâm trạng của Vương phi bị đè nén ư?”

“Đúng thế, Vương phi tâm trạng đè nén, chắc là có rất nhiều tâm sự, tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược, Vương gia nên mau chóng chữa khỏi tâm bệnh cho Vương phi, nếu không lâu dài…”

“Vậy đứa bé trong bụng Vương phi thì sao?”

“Việc này… Mạch đập của Vương phi hơi hỗn loạn, vi thần còn phải quan sát thêm”.

Hỷ mạch này lúc có lúc không, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vương phi có thai hay không.

“Được, ta biết rồi, lui xuống đi”.

“Vâng…”

Sau khi các thái y lui xuống, Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Là vì bản vương nên tâm trạng của nàng mới bị đè nén sao? Hay là bản vương đối xử quá tệ với nàng?”

Thanh Phong thầm thấy đau lòng.

Chủ tử tốt với Vương phi như thế, có đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy người tốt như chủ tử.

Chủ tử đối xử tệ với Vương phi bao giờ?

Rõ ràng là Vương phi quá độc ác với chủ tử.

“Ra lệnh kết thúc giam lỏng Vương phi, sau này phải chăm sóc Vương phi cẩn thận hơn, nàng muốn làm gì cũng phải thoả mãn nàng, trừ luyện đan”.

“Vâng”.

“Bảo phòng bếp nấu vài món Vương phi thích, ít dầu mỡ thôi”.

“Vâng”.

Trong tẩm cung.

Dạ Mặc Uyên nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Hy, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Hắn không ngừng vuốt ve khuôn mặt của nàng, lời nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Nàng bảo ta phải làm sao với nàng mới được đây”.

Dạ Mặc Uyên vô tình sờ đến trán nàng, cũng biết được thực lực của nàng.

Dạ Mặc Uyên giật mình: “Cấp hai đỉnh phong, sao lại thăng cấp nhanh đến thế?”

Có liên quan với những đan dược kia sao?

“Vương phi luyện ra được đan dược gì rồi?”

“Bẩm chủ tử, thuộc hạ không biết, đan dược Vương phi luyện được đều ở trong nhẫn không gian của nàng cả”.

“Lui xuống đi”.

Người bình thường muốn tăng công lực còn khó hơn lên trời.

Nhưng nàng mới mất bao nhiêu thời gian đã thăng lên cấp hai đỉnh phong, nếu còn tiếp tục như thế, nàng muốn đạt đến cấp năm cũng không phải là không thể.

Dạ Mặc Uyên cảm thấy khó hiểu về rất nhiều chuyện.

Không biết từ bao giờ, Cố Thanh Hy mở mắt một cách nặng nề, yếu ớt hỏi: “Vương gia, sao chàng lại đến đây?”

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Dạ Mặc Uyên lại ép nàng phải nằm xuống: “Nàng không khoẻ thì cứ nằm đi, như thế cũng tốt với đứa bé hơn”.

Cố Thanh Hy cười xấu xa: “Chàng không tức giận nữa à?”

Dạ Mặc Uyên kiêu căng quay đầu sang một bên, không quan tâm đến nàng.

Cố Thanh Hy thở dài, buồn bã nói: “Vương gia, ta biết lỗi rồi, chàng đừng nóng giận nữa được không? Xem đi, không phải bây giờ ta đã gặp báo ứng rồi sao, bị nổ đến mức cả người ta đều đau đớn, nhất là lồng ngực, đau đến mức không thở nổi”.

Dạ Mặc Uyên thầm thấy căng thẳng: “Người đâu, truyền thái y”.

Mấy thái y này chẩn đoán kiểu gì vậy, không thấy thê tử của hắn đau đớn thành thế nào rồi à?

Còn nói với hắn là Vương phi không sao.

“Để thái y chẩn đoán, bản vương cũng yên tâm hơn”.

“Gặp mấy ông lão đó là thấy khó chịu, ta không muốn gặp”, Cố Thanh Hy quay đầu sang một bên.

“Được, vậy thì không chẩn bệnh nữa, nếu nàng khó chịu ở đâu thì nhớ phải nói đấy”.

“Được, bây giờ ta đói rồi”.

“Bản vương đút cháo cho nàng”.

“Được”.

Người hầu đứng bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Không phải mấy ngày trước Vương gia còn cãi nhau với Vương phi một trận ư, hắn bị Vương phi chơi như thế, bây giờ mới mấy ngày trôi qua mà lại đối xử tốt với nàng rồi?

Họ cho rằng Vương phi làm nổ nhiều nơi ở Vương phủ như thế, làm sập cả Noãn Các, Vương gia là đến để tính sổ với Vương phi.

Không ngờ…

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ hoàn toàn không dám tin đường đường là chiến thần vương gia lại cưng chiều thê tử đến thế.

Thu Nhi nhìn Dạ Mặc Uyên dịu dàng đút cháo cho Cố Thanh Hy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May mà Vương gia không tức giận, có lẽ tiểu thư và Vương gia làm lành rồi.

“Vương gia, mấy hôm trước ta đối xử với chàng như thế, chàng không tức giận sao?”, Cố Thanh Hy nâng đôi mắt trong suốt vô tội lên, chớp mắt nhìn hắn.

Thấy ánh mắt của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng là hắn có tức giận, nhưng có tức giận đến mấy cũng không bằng nỗi đau mất đi nàng.

Nghĩ đến lời của thái y, nàng có tâm bệnh, hơn nữa tâm trạng còn rất đè nén.

Dạ Mặc Uyên suy đoán có phải nàng hối hận rồi, nhưng ngại nói xin lỗi, mới dùng cách này ép hắn phải đến không?

Nếu là thế, Dạ Mặc Uyên rất đau lòng.

“Chuyện đã qua thì thôi, nhưng sau này không được làm càn nữa”.

“Được, ta nghe lời chàng”. Cố Thanh Hy dời mắt, giấu đi tất cả suy nghĩ trong đáy lòng.

“Mấy ngày nay nàng luyện được đan dược gì rồi, hay là gặp được kỳ ngộ nào đó, sao công lực lại tăng lên nhanh chóng vậy?”

Trong mắt Cố Thanh Hy có ánh sáng loé lên, không muốn nhắc tới chủ đề này: “Chỉ luyện mấy viên đan dược bình thường thôi, ta đâu biết thuật luyện đan gì đó. Còn việc năng lực tăng lên thì ta cũng không biết”.

Dạ Mặc Uyên không phải đồ ngốc, sao có thể không biết nàng đang trốn tránh vấn đề được.

Hắn nhắc nhở: “Dục tốc bất đạt, có lúc công lực tăng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt”.

Cố Thanh Hy rũ mắt, hai tay siết chặt.

Công lực tăng nhanh lắm sao?

Nàng vẫn thấy quá chậm.

Dục tốc bất đạt ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui