Cố Thanh Hy vừa nhìn chằm chằm vào sách cổ da dê, vừa giải cửu cung cách.
Sau hai ngày liên tiếp nghiên cứu, cuối cùng nàng cũng đã giải mã được bí mật ghi trong sách.
Trong sách cổ quả nhiên có tin tức về Long Châu, nhưng để lấy được Long Châu thì cần phải đến Đan Hồi cốc, núi Quy Vân và tổng bộ Ma tộc.
Cố Thanh Hy còn muốn giải, nhưng trong sách chỉ ghi chép ba vị trí địa lý và tên của một người.
Sở dĩ ghi chép tên người này là bởi vì sách cổ da dê do hắn ta để lại.
Cố Thanh Hy mờ mịt.
Đây thì tính là tin tức gì?
Chưa kể những cái khác, chỉ riêng tổng bộ Ma tộc rộng lớn thôi, nàng phải vào tổng bộ Ma tộc để làm gì?
Tin tức liên quan đến Long Châu lại là gì?
Cố Thanh Hy nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng vì Ngọc tộc, nàng chỉ có thể đến Ma tộc một chuyến để xem sao.
“Cốc cốc...”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Cố Thanh Hy nhanh chóng xoá cửu cung đồ, nhìn Dạ Mặc Uyên mở cửa đi vào, mỉm cười hỏi.
“Sao chàng lại tới đây?”
“Nàng đã ở trong phòng nhiều ngày, ta nghe hạ nhân nói nàng không đi đâu cả, nàng có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có, ta khoẻ lắm”.
Cố Thanh Hy duỗi lưng, ở trong phòng mấy ngày liền đúng là hơi khó chịu.
“Bản vương gọi thái y đến khám bệnh cho nàng”.
Cố Thanh Hy giật mình, vội la lên: “Không cần không cần, ta rất khoẻ, chàng đừng gọi mấy lão già đó đến giày vò ta nữa”.
“Chưa kể đến nàng khó chịu, chỉ riêng đứa bé trong bụng nàng cũng phải khám đúng hạn”.
“Ta là đại phu, ta đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại”.
Nói đùa, chính vì trong bụng nàng không có con, kẻ bất tài này không dám để những vị thái y kia khám bệnh.
Dù y thuật của nàng có cao đến đâu thì cũng sẽ có một ngày bại lộ, những vị đại phu kia cũng không ngốc.
Một lần, hai lần, ba lần bị nàng lừa, số lần càng nhiều thì có lẽ sẽ nghi ngờ.
Dạ Mặc Uyên nhíu mày.
Nàng lo lắng như thế làm gì?
Cố Thanh Hy sợ hắn nghi ngờ bèn kéo cánh tay hắn, làm nũng: “Ai da, vương gia, chàng nhìn ta khoẻ lắm, thuốc bổ chàng đưa ta cũng uống đúng hạn, không cần bồi bổ thêm thứ khác nữa thật mà, chàng đừng nhọc lòng nữa có được không?”
“Vương gia, chẳng phải chàng bảo sẽ dẫn ta đi phòng đấu giá Phong Tương sao? Chúng ta đi luôn bây giờ có được không?”
“Được thôi”.
Nàng đã ở trong phòng rất nhiều ngày.
Nếu nàng thật sự không ra ngoài, hắn sẽ nghi ngờ nàng phiền muộn thành bệnh đúng không?
“Cảm ơn vương gia, vậy chúng ta đi thôi. Đúng rồi, vương gia, ta có thể hỏi chàng một việc không?”
“Việc gì?” . truyện kiếm hiệp hay
“Núi Quy Vân ở đâu vậy?”
Shh...
Dạ Mặc Uyên lập tức sầm mặt lại, trầm giọng hỏi: “Nàng hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ hỏi bừa thôi, sao thế, ta có nói sai chỗ nào hả?”
“Núi Quy Vân không phải điều nàng nên hỏi, cũng không phải nơi nàng nên đi, sau này đừng nhắc lại nữa”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách?
Rốt cuộc núi Quy Vân là nơi nào?
Tại sao Dạ Mặc Uyên lại kiêng dè như thế?
Nơi có thể khiến Dạ Mặc Uyên kiêng dè nhất định không dễ đi.
“Thế còn Đan Hồi cốc? Đan Hồi cốc ở đâu?”
“Nàng hỏi chuyện này để làm gì?”
“Nghe nói nơi đó luyện đan rất lợi hại, ta muốn đi xem và học hỏi họ. Nếu có đan dược tốt, ta cũng có thể mua một ít”.
“Đan Hồi cốc chưa bao giờ cho phép người ngoài vào, nàng không vào được, họ cũng sẽ không thể dạy nàng thuật luyện đan, trừ phi nàng là người trong tộc họ”.
“Vậy nên ý của chàng là dù ta có biết Đan Hồi cốc ở đâu, ta cũng không vào được?”
“Đúng vậy”.
Cố Thanh Hy đã hiểu.
Nếu đã không vào được thì nàng sẽ đi tìm Nạp Lan Lăng Nhược.
Trên đường phố sầm uất, một nam một nữ đang sánh vai nhau dạo bước. Họ đều đeo mặt nạ, không thấy diện mạo thật, nhưng cả hai đều có khí chất xuất sắc, dáng người cao gầy, toát ra hơi thở cao quý không thể xâm phạm.
Các dân chúng đi ngang qua đều không nhịn được nhìn lâu hơn.
Bỗng nhiên, tiếng xì xào bàn tán kinh ngạc vang lên trên đường phố truyền rõ vào tai hai người.
“Ngươi đã nghe nói chưa, hôm nay phòng đấu giá Phong Tương có một buổi đấu giá quy mô lớn sẽ được tổ chức vào một canh giờ nữa”.
“Thật không? Lúc trước phòng đấu giá Phong Tương đã thông báo sẽ tổ chức hội đấu giá, kết quả lại trì hoãn tận mười ngày. Trì hoãn mười ngày thì cũng thôi, sau đó còn bỗng dưng huỷ bỏ buổi đấu giá, nói cái gì mà chưa xác định thời gian. Nhiều người nghe tin của phòng đấu giá Phong Tương nên đã đến từ xa đến, kết quả không tham gia được, lần này phòng đấu giá Phong Tương sẽ không trì hoãn nữa”.
“Ta nghĩ không nên đi đâu, ngoài cửa phòng đấu giá Phong Tương người đông nghìn nghịt, rất nhiều người tập trung, cũng có rất nhiều tỳ nữ của phòng đấu giá đang tiếp khách”.
“Nhắc tới cũng lạ thật, trước đây mỗi khi công bố thời gian đấu giá thì chưa bao giờ huỷ bỏ, lần này lại thay đổi thời gian hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ nội bộ phòng đấu giá Phong Tương xảy ra vấn đề gì?”
“Chuyện này làm sao chúng ta biết được? Dù sao thì đồ của phòng đấu giá Phong Tương cũng đều là tinh phẩm, ở ngoài có tiền cũng chưa chắc có thể mua được. Chúng ta đi xem để thấy chút việc đời nào”.
“Thôi đi, với thân phận của ngươi, ta nghĩ ngay cả cửa phòng đấu giá Phong Tương ngươi còn không thể vào”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, trong lòng không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.
Lần trước khi nàng rời khỏi phòng đấu giá Phong Tương, Tiểu Lộ đã niềm nở tiếp đãi nàng, dặn nàng nhớ tham gia buổi đấu giá tiếp theo. Lúc đó trong lời nói của nàng ta có hàm ý, nhưng nàng không thể nghĩ ra rốt cuộc Tiểu Lộ muốn ám chỉ điều gì.
Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, nàng hoàn toàn không có thời gian đến phòng đấu giá Phong Tương.