Cứ thế đã trì hoãn đến bây giờ.
Nhưng sự việc lại trùng hợp như thế.
Buổi đấu giá không tổ chức sớm, cũng không tổ chức muộn, cứ phải tổ chức vào lúc nàng muốn đi, như là chuẩn bị riêng cho nàng.
Không chỉ có Cố Thanh Hy nghi ngờ.
Dạ Mặc Uyên cũng nghi ngờ.
Về thân phận của thê tử hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn không tìm được bằng chứng nào có thể chứng minh thân phận của nàng.
Phòng đấu giá Phong Tương là phòng đấu giá lớn nhất đế đô, thậm chí là lớn nhất thiên hạ, rốt cuộc họ có quan hệ gì với Cố Thanh Hy?
Đi mãi đi mãi, bất giác đã đến trước cổng phòng đấu giá.
Nơi này được xây theo kiểu kín cổng cao tường, chỉ chừa một con đường nhỏ để đi vào.
Và lúc này, trên con đường nhỏ kia có mấy chàng công tử đang đánh nhau để giành chỗ đi vào.
Cố Thanh Hy cau mày, như thế thì nàng phải vào bằng cách nào đây?
Bỗng nhiên, một tên hạ nhân lịch sự thi lễ, hỏi: “Hai vị có phải là Dạ Vương và Dạ Vương phi không ạ?”
“Có việc gì không?”
“Tiểu Lộ tỷ tỷ đã dặn, nếu hai vị đến thì mời hai vị vào thẳng phòng riêng”.
Hạ nhân làm động tác mời để mời họ vào bằng lối vào dành cho khách quý.
Tất cả những người vây xem xung quanh đều kinh ngạc há to miệng.
Có thể được phòng đấu giá Phong Tương mời thì không phải là người bình thường, rốt cuộc hai vị này là ai?
Phải biết rằng ngay cả vương gia đương triều cũng không có tư cách được phòng đấu giá Phong Tương mời riêng, hơn nữa vừa mới đến, Tiểu Lộ đã đích thân ra đón.
“Cố cô nương, người đã làm ta đợi lâu rồi. Lúc trước người bảo sẽ tới nhưng lại làm ta đợi đến bây giờ”.
Tiểu Lộ vừa nói câu đầu tiên đã nũng nịu lại gần.
Dạ Mặc Uyên đưa tay ra ngăn cản cơ thể mềm mại không xương của Tiểu Lộ, để nàng ta giữ một khoảng cách với Cố Thanh Hy.
Tiểu Lộ hờn dỗi: “Cố cô nương, nhìn phu quân của người tốt với người chưa kìa, Tiểu Lộ hâm mộ muốn chết, hôm nào người cũng giới hiệu cho Tiểu Lộ một tá phu quân như thế này đi”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Giới thiệu một tá phu quân?
Đây không phải từ ngữ hiện đại ư? Tại sao Tiểu Lộ cũng biết nói?
Là trùng hợp, hay là...
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua Dạ Mặc Uyên, chớp mắt với Tiểu Lộ, cười đáp: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, hay là ta tặng phu quân của ta cho tỷ nhé?”
“Đừng đừng đừng, Tiểu Lộ còn muốn sống thêm vài năm nữa, vẻ đẹp này ta không có phúc nhận”.
Những người bên cạnh kinh ngạc, rốt cuộc hai người đeo mặt nạ đó là ai, sao họ lại được quản gia Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương đối đãi khác biệt như thế, còn đích thân tiếp đón?
Trạch Vương cũng đến, hắn ta ở trong phòng riêng chứng kiến mọi thứ bên dưới.
Chỉ nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra Cố Thanh Hy, dáng người xinh đẹp thướt tha ấy ngoài Cố Thanh Hy ra thì không có ai khác.
Nhưng nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh nàng, là Dạ Vương?
Mặt nạ mà Dạ Vương đeo không phải là mặt nạ quỷ sao? Tại sao hôm nay lại đổi?
Nhìn hai chân bình thường và khí chất cao quý bá đạo của hắn, Trạch Vương cảm thấy rất ghen tị.
Cố Thanh Hy đã biến mất rất lâu, không biết là đi đâu, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ nàng cũng nghe tin phòng đấu giá Phong Tương sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn nên mới đến?
Nhiều ngày không gặp, trông nàng có vẻ chững chạc hơn nhiều, nụ cười cũng có vẻ đau buồn.
Lẽ nào cuộc sống của nàng ở phủ Dạ Vương không được tốt?
Trạch Vương muốn đi qua chào hỏi nàng nhưng chân lại không nhấc lên nổi như bị rót chì.
Cố Sơ Vân bước ra, ánh mắt nàng ta sâu thẳm, không biết có nhận ra Cố Thanh Hy hay không.
Có thể nhìn ra được ánh mắt của nàng ta sắc bén hơn trước rất nhiều.
“Hai vị, ở đây người nhiều phức tạp, chi bằng theo ta lên tầng ba”, Tiểu Lộ cười bảo.
“Ừm”, Cố Thanh Hy trả lời.
Nàng không chú ý đến việc ngày thường tầng ba không cho phép người ngoài lên.
Chỉ có quản gia của phòng đấu giá Phong Tương mới được lên, nhưng bây giờ họ lại mời các nàng lên.
Trong phòng đấu giá lại kinh ngạc.
“Chẳng lẽ hai người này còn giàu hơn cả chiến thần vương gia nên mới được Tiểu Lộ đích thân dẫn lên tầng ba?”
“Ta nghĩ cũng có thể lắm, lúc đó chiến thần vương gia và vương phi cũng đâu có tư cách được mời lên tầng ba”.
“Lẽ nào là chủ nhân của phòng đấu giá?”
“Không thể nào, chẳng phải đến nay vẫn chưa biết chủ nhân của phòng đấu giá Phong Tương là ai sao?”
Dạ Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ đi theo họ lên tầng ba.
Nhưng trong lòng hắn đang suy đoán phòng đấu giá Phong Tương mời họ lên tầng ba là có ý gì.
Vẻ đố kị mãnh liệt chợt thoáng qua trong mắt Cố Sơ Vân.
Trong phòng riêng trên tầng ba.
Cố Thanh Hy vừa thưởng thức trà thơm, vừa cười xấu xa: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, lần này phòng đấu giá có thứ gì tốt muốn đấu giá đúng không? Ta báo trước là đồ nhất định phải tốt đấy, nếu không lần sau ta sẽ không tới nữa”.
“Xem người nói kìa, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không đấu giá thì thôi, một khi đấu giá thì chỉ toàn hàng thượng phẩm thôi, đảm bảo người sẽ thích”.
“Vậy à, ta có vài món đồ, phòng đấu giá có thể bán giúp ta không?”
“Ồ... Thứ gì vậy?”
Không chỉ Tiểu Lộ, Dạ Mặc Uyên cũng nghiêng đầu qua, muốn xem thử trong tay nàng có thứ gì tốt.
Dạ Mặc Uyên vẫn chưa quên viên Long Châu thứ năm đã mất trong tay nàng, mặc dù viên Long Châu đó chắc chắn đã rơi vào tay Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy nhìn Cố Thanh Hy như kiêng dè điều gì đó, không biết có phải do nàng nghĩ đến lòng tốt và bao dung của Dạ Mặc Uyên dành cho nàng hay không.
Nàng đưa tay lấy ra một đống chai thuốc từ trong nhẫn không gian.
Chai thuốc chưa mở nhưng đã toả ra linh khí nồng đậm khắp phòng.