Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Kim Cường bổ sung thêm một câu: “Mụ nội nó, chúng ta gần như lật cả cái hoàng cung lên nhưng vẫn không tìm ra được. Sau đó, chúng ta suy đoán, có lẽ mắt của la bàn được giấu ở phòng bảo tàng hoàng gia – nơi khó xâm nhập nhất hoàng cung. Chỗ đó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa còn do Chiến Thần Dạ Mặc Uyên phái tâm phúc của mình đích thân trông coi, không chỉ thế, bên trong còn có cơ quan tầng tầng lớp lớp, chúng ta đã thử hai lần nhưng không thể vào được, nên không dám thử nữa, sợ bị Chiến Thần phát giác”.

“Đúng rồi, ngay cả hoàng thượng cũng phải được Chiến Thần đồng ý mới có thể vào phòng bảo tàng, muốn cậy mạnh xông vào cũng được, nhưng e là sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Cho nên chúng ta muốn chờ lệnh của lâu chủ, xem có nên xông vào hay không?”

“Hoàng cung có nhiều tầng canh gác, một khi ngang nhiên xông vào, vào được, nhưng ra được lại là chuyện khó hơn lên trời. Chuyện này cứ giao cho ta, ta đi tìm!”

Cố Thanh Hy vuốt ve la bàn, hận không thể lập tức tìm được bốn món linh kiện trên la bàn, từ đó nhanh chóng tìm ra Long Châu.

Thời gian của Ngọc tộc và Dịch Thần Phi đã không còn nhiều nữa.

“Có tung tích của viên Long Châu thứ bảy chưa?”

“Không có, vẫn đang điều tra. Gần đây, Ngọc tộc lại điều một lượng lớn trưởng lão ra ngoài tìm kiếm”.

“Thử tìm ở sông băng cực bắc xem!”

Mấy người Tiểu Lộ giật mình: “Chủ tử, người có tung tích của viên Long Châu thứ bảy à?”

“Ta cũng không rõ lắm, dù sao cứ chú ý nhiều một chút là được!”

Chính nàng cũng không xác định được viên Long Châu mà bạn bè của Tiểu Cửu Nhi nhắc đến rốt cuộc là thứ sáu hay thứ bảy.

“Vâng, ta lập tức phái người đến sông băng cực bắc tìm kiếm”.

“Chủ tử, người phải về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu sao?”

“Bên ngoài đều là người của Dạ Mặc Uyên, được rồi, lần sau đi vậy. Đúng rồi, có phải các ngươi đã dụ Dạ Mặc Uyên đi hay không?”

“Vâng, nhưng cũng không hẳn, Chiến Thần vốn đã trù tính cho trận đại chiến kia, hắn giết rất nhiều người Thiên Phần tộc, còn tiêu diệt khá nhiều thế lực, lần này, có thể nói là Thiên Phần tộc đã tổn thất thảm trọng”.

“Tuy nhiên, hắn cũng đã hãm hại Tu La Môn của chúng ta”.

“Ồ… Hãm hại như thế nào?”

“Hắn tiết lộ tổng bộ Tu La Môn của chúng ta cho Thiên Phần tộc”.

“Tên Chiến Thần kia đúng là không ra gì, bản thân hắn không nuốt trôi được, lại muốn đối phó Thiên Phần tộc nên đã tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, khiến vô số cao thủ Thiên Phần tộc ra tay đối phó Tu La Môn. May mà Tu La Môn đã kịp thời thay đổi vị trí tổng bộ, trong môn cũng không còn nhiều người lưu lại, nếu không thì lần này chúng ta tổn thất thảm trọng rồi”.

Tiểu Lộ lườm Kim Cường: “Ngươi đúng là đồ nhà quê, toàn nghĩ chuyện đâu đâu không. Nếu đúng như ta suy đoán, hẳn là Chiến Thần đã tra được chúng ta đã rút khỏi tổng bộ, cho nên mới cố ý dẫn Thiên Phần tộc đến Tu La Môn, còn hắn thì đã sớm bố trí mai phục, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, hốt gọn một mẻ người của Thiên Phần tộc”.

“Dù vậy thì cũng là hắn tiết lộ lung tung vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, lần này Thiên Phần tộc tổn thất thê thảm, gần như chết hoặc bị thương, nhưng lỡ như… hắn chưa cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, vậy chẳng phải chúng ta tổn thất không ít máu à?”

“Chúng ta cũng nên nghĩ lại, đường đường là vị trí tổng bộ Tu La Môn, vậy mà lại để Dạ Mặc Uyên tra ra được, đến nỗi kế hoạch rút khỏi tổng bộ cũng bị người ta biết rõ…”, lời của Tiểu Lộ khiến mọi người im lặng.

Ngay cả Kim Cường cũng không lên tiếng.

Quả thật là do bọn họ chủ quan, bị người ta tra ra tổng bộ mà vẫn không biết, nếu như đối phương có lòng muốn tiêu diệt bọn họ, e là… Tu La Môn đã sớm bị diệt.

Điều kinh khủng nhất chính là dạo gần đây bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng không hiểu sao vẫn bị Dạ Mặc Uyên tra ra hành tung.

Hay là…

Thiên Võng Các cũng là một trong các thế lực của Dạ Mặc Uyên?

“Chủ tử, thuộc hạ đã chủ quan, sau này ta sẽ chú ý kỹ hơn, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào biết được vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta”.

“Sai rồi, nên để bọn họ biết”.

“Hả…”

Mọi người khẽ giật mình, không rõ ý của lâu chủ.

Đôi môi đỏ thẫm của Cố Thanh Hy nhếch lên, nở một nụ cười tươi tắn: “Qua trận đại chiến vừa rồi, chắc hẳn người Thiên Phần tộc cũng đã biết Tu La Môn đã thay đổi vị trí tổng bộ, chẳng qua Chiến Thần muốn dùng Tu La Môn để vây quét bọn họ mà thôi. Nếu như lại để lộ tin tức một lần nữa thì sao? Các ngươi cảm thấy Thiên Phần tộc tin hay không tin?”

“Cái này khó mà nói được, lần thứ nhất mắc lừa, lần thứ hay tất nhiên muốn báo thù, nhưng lỡ như đó lại là bẫy rập thì sao? Tuy nhiên, khả năng rất lớn là Dạ Mặc Uyên đã dùng kế này một lần, quả quyết không dùng lại lần hai, cho nên có thể Thiên Phần tộc sẽ thử một phen”.

“Không phải khả năng cao, mà là chắc chắn sẽ như vậy!”, Tiểu Lộ bỗng hít sâu một hơi, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy, rồi nói tiếp: “Lần này, Thiên Phần tộc đã chết rất nhiều người, còn bị tiêu diệt không ít thế lực, cộng thêm mối thù sâu như biển với Tu La Môn, nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ thử”.

Trương Vân Kiều gật đầu: “Ta cũng nghĩ người của Thiên Phần tộc sẽ thử một lần, dù sao bọn họ vẫn muốn tàn sát toàn bộ Tu La Môn, chỉ khổ nỗi không tra ra được thế lực của chúng ta mà thôi. Lần này tuy là chịu thiệt trong tay Dạ Mặc Uyên, thế nhưng trước đó Thiên Phần tộc cũng bị chúng ta chơi không ít lần, rất nhiều chuyện đã xảy ra, bọn họ có thể sẽ chuyển mối hận đối với Dạ Mặc Uyên lên người của Tu La Môn ta”.

Cố Thanh Hy hài lòng nhìn bọn họ.

Nói chuyện với người thông minh quả thật rất nhẹ nhàng.

“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ để lộ tin tức ra ngoài, đồng thời phải khiến bọn họ không đoán ra được. Tất nhiên, lần này sẽ khiến bọn họ đổ nhiều máu thêm một chút”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui