Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Cố Thanh Hy gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Núi Quy Vân là nơi nào?”
“Bẩm chủ tử… Núi Quy Vân là tổng bộ của Thiên Phần tộc, nhưng thế nhân chỉ biết ba chữ núi Quy Vân mà thôi, còn việc nó ở đâu thì đến nay vẫn không ai biết được”.
“Cho nên… các ngươi cũng không biết núi Quy Vân rốt cuộc ở đâu à?”
“Vâng, trong thiên hạ không một ai biết, cũng như không ai biết Ngọc tộc của chúng ta ở đâu cả. Theo thuộc hạ suy đoán, có lẽ núi Quy Vân cũng như Ngọc tộc, được bao phủ bởi kết giới, cho nên người đời dù tra thế nào cũng không tra ra được vị trí của núi Quy Vân”.
Trong đó có một chiếc chìa khóa hình ngôi sao nằm ở núi Quy Vân, cho nên dù có khó tìm thì bọn họ cũng phải tìm cho ra.
Ôn Thiếu Nghi là thiếu chủ núi Quy Vân, chắc hắn hắn ta biết nó nằm ở đâu!
Xem ra muốn tìm núi Quy Vân thì phải tìm Ôn Thiếu Nghi rồi.
“Còn Đan Hồi cốc thì sao?”
“Đan Hồi cốc cũng là một vùng đất lánh đời, số lượng người biết cửa vào của nó cực ít. Chủ tử muốn đến Đan Hồi cốc ư? Nếu chủ tử muốn đến đó, thuộc hạ lập tức phái người trình lên bản đồ, đồng thời cho người âm thầm tiến đến Đan Hồi cốc trước”.
“Nói cách khác, các ngươi biết vị trí của Đan Hồi cốc?”
“Biết rõ!”
Cố Thanh Hy thở hắt ra một hơn.
Nếu vậy, vị trí của Đan Hồi tộc và Ma tộc xem như giải quyết.
“Nói rõ chuyện của Đan Hồi cốc cho ta nghe”.
“Đan Hồi cốc nổi danh bởi luyện dược, có không ít thế gia vọng tộc vì cầu một viên đan dược từ Đan Hồi cốc mà phải táng gia bại sản. Thậm chí có người dùng cả đời để tìm kiếm lối vào Đan Hồi cốc, chỉ để cầu một viên đan dược có thể khiến thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, hoặc cứu lấy người thân. Sở dĩ người của Đan Hồi cốc ở ẩn là vì quy tắc do tổ tiên để lại, ngoài ra không còn vấn đề gì khác”.
“Vậy ra bọn họ cũng không có ân oán hay gút mắc gì với Ngọc tộc?”
“Không có, tuy nhiên, mấy năm gần đây không biết đã có chuyện gì mà Đan Hồi cốc cũng ráo riết tìm kiếm Long Châu, vì lẽ đó, bọn họ không ít lần xảy ra mâu thuẫn với chúng ta, còn nhiều lần xảy ra đánh nhau. Theo như thuộc hạ điều tra, nội bộ Đan Hồi cốc phát sinh mâu thuẫn, có người đề nghị nhập thế, lại có người không muốn nhập thế”.
“Cộc cộc cộc…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tam gia, Chiến Thần đã trở về, sẽ lập tức vào đây”.
“Đã biết!”
Cố Thanh Hy thu la bàn vào nhẫn trữ vật, rồi thản nhiên nói: “Tất cả lui ra đi, gần đây, ngoại trừ tìm kiếm Long Châu, đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ liên hệ các ngươi khi có việc”.
“Vâng”.
Một phòng đầy người thoáng cái đã theo mật thất rời đi. . truyện kiếm hiệp hay
Cố Thanh Hy đá Thanh Phong một cái.
Thanh Phong tỉnh lại, có hơi ngơ ngác: “Vương phi, sao ta lại té xỉu?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Dạ Mặc Uyên để ngươi bảo vệ ta, ngươi bảo vệ như vậy đó hả?”
“Việc này…”
“Việc này gì mà việc này, thành thật khai báo đi, có phải đêm hôm qua ngươi đi tầm hoa vấn liễu cho nên hôm nay mới ngủ mê man thế không?”
“Oan quá, sao ta dám, ta…”
“Được rồi, bớt nói lời vô nghĩa, hội đấu giá cũng sắp kết thúc rồi, thật bực mình, cả một buổi đấu giá mà chẳng thấy có thứ gì vừa mắt, lại còn nói hội đấu giá cỡ lớn cơ đấy, đúng là gạt người”.
Thanh Phong cảm thấy rất nghi hoặc.
Cậu ta đang yên đang lành, sao lại đột nhiên té xỉu? Chẳng lẽ Vương phi đã làm gì đó?
Cố Thanh Hy nói năng hùng hồn: “Đúng vậy đó, ta đã làm một vài chuyện không cho ai biết được, ví dụ như hẹn một mỹ nam nào đó, ngươi có thể đi cáo trạng với Dạ Mặc Uyên”.
“…”
“Tuy nhiên, sau khi tố cáo, ngươi nên hiểu rõ, bản thân ngươi cũng có trách nhiệm đấy! Vương gia cho ngươi bảo vệ ta, ngươi bảo vệ vậy à?”
“…”, đầu Thanh Phong xuất hiện ba vạch đen.
Cậu ta còn chưa nói một câu mà Vương phi đã nói liên thanh không dứt.
Cậu ta té xỉu một cách khó hiểu, chẳng lẽ việc này không đáng hoài nghi à?
Mặc kệ Vương phi đã làm gì, cậu ta cũng sẽ bẩm báo lại với Vương gia, tốt nhất là để Vương gia bỏ Vương phi, tránh cho Vương phủ ngày ngày gà bay chó chạy.
Không đợi cậu ta lên tiếng, Cố Thanh Hy đã uy hiếp: “À… đúng rồi, ta nhớ là gần đây ngươi rất thân thiết với Thu Nhi nhà ta, đúng không? Đừng nói là ngươi muốn dụ dỗ nàng ấy nhé? Thanh Phong, ngươi là hộ vệ trung thành nhất của Vương gia, sao có thể đi dụ dỗ Thu Nhi vậy được? Hôm nay ngươi dụ dỗ Thu Nhi, chẳng phải ngày mai sẽ dụ dỗ ta à?”
Thanh Phong hoảng hốt: “Vương phi nương nương, người đang nói gì vậy, sao thuộc hạ dám dụ dỗ người. Người là chính thê của chủ tử, là Vương phi phủ Dạ vương đấy”.
“Nói vậy có nghĩa là… ngươi thừa nhận ngươi dụ dỗ Thu Nhi, đúng không?”
“Không có… không có, thuộc hạ luôn trung thành tận tâm với Vương gia, tuyệt đối không dám làm xằng bậy!”
“Ồ, vậy chắc ta lầm rồi, mấy ngày nay ta thấy ngươi cứ lén lút đi tìm Thu Nhi, ta còn nghĩ ngươi để ý nàng, nếu không phải thì… tốt thôi, vừa khéo, ta dự định sẽ hứa gả Thu Nhi cho tiểu đệ của ta là Vu Huy!”