Rầm…
Hầu hết người của phủ Thừa Tướng đều đứng không vững, người người đều dùng ánh mắt như thấy ma nhìn Cố Thanh Hy.
Quản gia chạy từ bên ngoài vào, thì thầm bên tai Cố Thừa Tướng.
Cố Thừa Tướng suýt chút nữa ngất xỉu.
Phá gia chi nữ này lại chắp tay ném hẳn hơn một trăm vạn lượng bạc ra ngoài, nàng có biết hơn trăm vạn lượng bạc có ý nghĩa thế nào không?
Đó chính là số bạc đủ để một gia tộc đứng bên bờ vực phá sản có thể quay trở về thời kì vẻ vang một lần nữa.
Cố Sơ Lan tức giận hét to: “Hai mươi vạn lượng bạc của ta đâu? Cố Thanh Hy, ngươi mau trả hai mươi vạn lượng bạc đó lại cho ta”.
“Sao, ngươi lại muốn quỵt nợ hả? Giấy trắng mực đen ta vẫn còn giữ ở đây đấy, nếu sau này không chơi nổi thì đừng có mạnh miệng, cược thua, chậc chậc chậc, mất mặt lắm”.
“Đó là do ngoại công để lại cho ta, ngươi phải trả lại cho ta”.
“Được thôi, ngươi cứ đi cáo quan chỉ cần người cáo thắng thì ta sẽ trả lại cho ngươi ngay”.
“Cha…”
Cố Sơ Lan uất ức nhìn Cố Thừa Tướng, đôi mắt ngập nước đầy đáng thương kia như đang lên án Cố Thanh Hy là một kẻ tội ác tày trời.
Từ khi trở về từ ngôi miếu rách nát đó, Cố Thanh Hy khiến nàng ta phải mất mặt không biết bao nhiêu lần, nàng ta không thể kiêng kị quá nhiều được nữa, nàng ta chỉ muốn lấy lại hai mươi vạn lượng bạc, số bạc đó là thứ để mẹ con bọn họ nương nhờ nửa đời sau.
“Đứa con gái bất hiếu này, ta không tin ngày hôm nay ta không dạy dỗ được ngươi, người đâu, lấy gia pháp ra đây, ta phải đánh chết ngươi ở đây”.
“Ai dám đánh chết tươi Dạ Vương phi của bổn vương?”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm lại êm tai chậm rãi vang lên.
Ngay sau đó, rầm một tiếng, cửa lớn bị người đá mạnh ra.
Ngoài cửa là một đám thị vệ ánh mắt sắc bén, khí thế lạnh lẽo thấu xương.
Thị vệ xếp thành hai hàng ngay ngắn đứng hai bên để đón một người bước vào.
Mọi người cùng chuyển tầm mắt sang đó.
Chưa nhìn thì không sao, vừa trông thấy thì tất cả mọi người đều giật mình.
Không ngờ lại là… Chiến thần Dạ Vương gia…
Sao hắn lại tới nơi này?
Họ thấy chiến thần đang ngồi xe lăn, được một thiếu niên tuấn tú đẩy xe chậm rãi đi tới, trông thế trận rất lớn.
Chiến thần đeo chiếc mặt nạ quỷ, không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng khí thế của hắn đầy nghiêm nghị, tản ra hơi thở chết chóc mà người sống không nên đến gần.
Cố Thừa Tướng cực kỳ hoảng hốt, máu trong người suýt chút nữa đông lại, hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống theo quán tính, hô to.
“Vi thần gặp qua Dạ Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Người trong phủ Thừa Tướng đều bị dọa sợ, vội vàng quỳ bộp xuống, lòng nôn nóng bất an.
Không phải người ta đồn là chiến thần vương gia bị bệnh nguy kịch, rất ít khi ra ngoài ư? Sao lại đột nhiên giá lâm đến phủ Thừa Tướng thế này?
Những lời hắn nói là sao?
Chẳng lẽ hắn muốn giúp đỡ Cố Thanh Hy.
Ban hôn Cố Thanh Hy cho hắn chính là sỉ nhục hắn, sao hắn có thể giúp đỡ Cố Thanh Hy được cơ chứ?
Giọng Cố Thừa Tướng khẽ run, không đoán ra được ý của chiến thần: “Vương gia, vi thần không có ý như thế… Chỉ là vi thần… Đe dọa thế thôi”.
“Đe dọa Vương phi của bổn vương hả?”
Lời Dạ Mặc Uyên nói kéo hơi dài, chứa nhiều ẩn ý, ánh mắt hẹp dài trông như đang cười kia liếc sang Cố Thanh Hy, như thể đang muốn nhìn thấu cả người nàng.
Toàn thân Cố Thừa Tướng vã mồ hôi lạnh.
Làm quan trong triều bao năm nay, làm sao ông ta không biết ý của chiến thần.
Hắn đang muốn giúp đỡ Cố Thanh Hy.
Dù không phải, thì Cố Thanh Hy cũng là Vương phi của hắn, không thể chấp nhận người khác ngang ngược với nàng.
Cố Thừa Tướng lau mồ hôi, run run nói: “Vi thần không dám…”
Cố Thanh Hy ôm trán.
Hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Mọi người đều quỳ, chẳng lẽ nàng cũng phải quỳ xuống ư?
Ôi mẹ ơi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, chuồn thôi.
Nàng đang muốn lẻn đi thì Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ thêm một câu, khiến nàng không có chỗ để trốn.
“Tam tiểu thư, mấy ngày không gặp, mong nàng vẫn khỏe mạnh”.
Nghe hắn nói thế, da đầu Cố Thanh Hy run lên.
Tên này.
Đừng có nói là nhận ra nàng rồi nha?
Nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau, nàng đè hắn.
Lần thứ hai gặp mặt, nàng nhào lên người hắn, sờ soạng hắn, nếu bị hắn nhận ra thật, chắc sẽ bị trầm lồng heo mất.
Cơ thể này ngoài tay chân nhanh nhẹn thì chẳng có chút nội lực nào.
Nam nhân kia, không bàn đến đám cao thủ nhiều như mây trong tay hắn, bản thân hắn cũng có võ công sâu không lường được.
Cứng đối cứng, nàng chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Suy nghĩ một lát, cơ thể Cố Thanh Hy run lên, sợ đến mức răng va vào nhau cầm cập, cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.
“Ngài… Ngài chính là chiến thần Dạ… Dạ Vương gia… Ta… Chúng ta có gặp mặt nhau lần nào ư?”
Người phủ Thừa Tướng đều muốn hộc máu.
Cố Thanh Hy là kẻ mềm nắn rắn buông ư?
Lúc nãy vẫn còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, nay chiến thần đến nàng lại sợ đến nỗi nhăn nhó, run rẩy quỳ xuống cũng không được, đứng cũng không xong.
Vô sỉ.
Quá vô sỉ.
Dạ Mặc Uyên mặc một thân cẩm y hồ cừu màu tím, thắt lưng đeo tử ngọc, tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn.
Đôi mắt phượng híp lại, mang theo nụ cười yếu ớt không ai có thể hiểu nổi quan sát Cố Thanh Hy.
“Nếu tam tiểu thư không nhớ ra, bổn vương cũng không ngại cùng tam tiểu thư từ từ nhớ”.
Hắn đang cười, nhưng nụ cười đó chẳng có chút độ ấm nào, còn ẩn chứa sự uy hiếp.
Thậm chí còn có chút… Nghiến răng nghiến lợi…
Trong lòng Cố Thanh Hy thầm mắng hắn trăm ngàn lần.
Từ từ nhớ?
Hắn muốn nàng nói ra mình đã anh dũng đè hắn thế nào trước mặt mọi người ư?
“Vương gia cứ đùa, dân nữ không quyền không thế, chỉ là giới nữ lưu hèn mọn, sao có thể may mắn gặp được Vương gia”.
“Hẹn mọn? A, sao bổn vương lại nghe nói có người từ chối hôn sự với bổn vương ấy nhỉ".
Cố Thanh Hy làm bộ hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống, nửa ngày không thể đứng dậy nổi, như một chú thỏ con giật mình, đôi mắt thỏ chớp chớp, nức nở nói.
“Vương gia, trong chuyện này có chút hiểu lầm, dân nữ mặt mũi xấu xí, thi từ ca phú, cầm kì thi họa mọi thứ không thông, nếu gả cho ngài thì sẽ khiến Vương gia mất mặt, nên mới dùng hết can đảm cầu xin Thánh Thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn, dù dân nữ có gan lớn bằng trời cũng không dám cự hôn với Vương gia”.
“Tam tiểu thư vẫn trước sau như một… Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ”.
Dạ Mặc Uyên cười châm chọc.