“Ta đã nói lâu rồi, lão đại của chúng ta không phải người bình thường”.
Những người khác trong yến hội thì vừa hồi hộp, vừa kích động, vừa khâm phục: “Trời ạ, Dạ Vương phi đúng là một thần thoại truyền kỳ. Từ hôm nay trở đi, tên của nàng ấy nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Đúng vậy, có nữ nhi như nàng ấy thì cuộc đời không còn gì để nuối tiếc. Tiếc là Cố Thừa Tướng không biết nghĩ sao lại đoạn tuyệt quan hệ với một người nữ nhi tốt như vậy. Nếu họ không đoạn tuyệt quan hệ, huy hoàng của phủ Thừa Tướng còn có thể kéo dài ít nhất thêm một trăm năm nữa”.
“Nếu nữ nhi của ta giỏi như nàng ấy thì tốt rồi”.
Câu nói này khiến Cố Thừa Tướng vốn đang rất khó chịu càng muốn tự tử luôn cho rồi.
Trước đây ông ta chướng mắt Cố Thanh Hy bao nhiêu thì bây giờ lại chướng mắt Cố Sơ Vân bấy nhiêu.
Trong số những người nữ nhi, ông ta đặt kỳ vọng lớn nhất vào Cố Sơ Vân, thế nhưng Cố Sơ Vân lại bình thường, dù trước kia nàng ta rất xuất sắc thì nay cũng bị Cố Thanh Hy bỏ xa mười tám con phố.
Ông ta hơi hối hận.
Hối hận không nên đoạn tuyệt quan hệ với Cố Thanh Hy.
Nhưng nghĩ tới mẫu thân của nàng, ông ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Vèo...
Bắn trúng hồng tâm cuối cùng, tất cả mọi người im lặng như chết.
Có người ghen tị, có người hâm mộ, có người sùng bái, nhìn Cố Thanh Hy bằng những ánh mắt khác nhau.
Cách đó không xa.
Dạ Mặc Uyên mặc bộ hoa phục màu tím, thu hết toàn bộ hành động của Cố Thanh Hy vào mắt, chẳng biết tình cảm hắn dành cho nàng đã trưởng thành từ khi nào, trong lòng hắn chỉ có mỗi Cố Thanh Hy và Cố Thanh Hy.
Ban đầu hắn nghe nói đám người Thái Hậu làm khó dễ nàng, vốn định ra mặt chống lưng cho nàng.
Nhưng nàng hoàn toàn không cần người chống lưng, chính nàng cũng có thể tự giữ thể diện cho mình.
Thê tử của hắn phải như thế này.
Sống tự do, thoải mái và tự tin.
Dạ Mặc Uyên cảm thấy rất hãnh diện, cưới được một người thê tử như nàng, hắn cảm thấy rất tự hào.
Từ khi tiểu hoàng đế lên ngôi vua đã bắt đầu nhằm vào hắn mọi lúc mọi nơi.
Lần này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
Nể tình tiểu hoàng đế đã ban hôn Cố Thanh Hy cho hắn, hắn sẽ giải quyết mối nguy Hoa Quốc giúp hắn ta.
Ngoại trừ Dạ Mặc Uyên.
Ở một góc khác còn có một nam tử mặc áo trắng như tuyết, lịch sự dịu dàng đã thu hết tất cả mọi thứ vào mắt.
Ánh mắt Thượng Quan Sở phức tạp, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Đôi mắt dịu dàng kia phản chiếu mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của Cố Thanh Hy.
Không biết nghĩ tới điều gì, mặt hắn ta hơi đỏ lên, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ xấu hổ, có mến mộ, có kính nể, đủ loại cảm xúc đan xen nhau.
Ở một góc trên tầng cao nhất.
Còn có một nam tử áo đỏ yêu diễm đang lười biếng vuốt tóc của mình. Nam tử có một khuôn mặt yêu nghiệt đủ để làm khuynh đảo mọi người, mỗi cử chỉ đều toát lên sự quyến rũ không thể tả bằng lời.
Hắn ta là nam nhưng lại đẹp đến mức không thể phân biệt nam hay nữ. . Đam Mỹ Sắc
Đặc biệt là khi đôi môi hắn ta khẽ nhếch lộ ra nụ cười thoải mái, ngay cả trăm hoa nở rộ trong hoàng cung cũng không bằng một phần vạn của hắn ta.
“Tiểu tỷ tỷ của ta thật lợi hại, trong thiên hạ có nữ tử nào có thể so sánh với tỷ ấy? Huyết Sát, ngươi nói cũng không sai”.
Huyết Sát cũng rất khâm phục, lần này hắn ta phục sát đất: “Vâng, Cố tiểu thư văn võ song toàn, tài bắn cung cao siêu, dũng cảm vô song, quả thật rất lợi hại, thuộc hạ kém xa nàng ấy”.
“Ngươi đương nhiên không bằng tỷ ấy. Nếu ngươi lợi hại hơn tỷ ấy, ta phải gọi ngươi là ca ca”.
“Chủ tử, thuộc hạ không dám”, Huyết Sát lo sợ.
Chủ tử là chủ nhân của Ma tộc, hắn ta chẳng là gì cả, làm sao dám làm ca ca của chủ tử?
“Chỉ có tỷ ấy mới xứng làm thê tử của Tư Mạc Phi ta đây. Ngươi đi chuẩn bị một chút, bản toạ muốn cầu hôn tỷ ấy”.
“Ơ... Nhưng nàng ấy đã là Dạ Vương phi, nếu ngài cầu hôn nàng ấy, có phải...”
“Dạ Mặc Uyên lợi hại lắm đúng không? Tiểu tỷ tỷ bị hắn ép buộc, bất đắc dĩ mới lấy hắn, tiểu cữu tử của ta đã thừa nhận ta là tỷ phu của hắn”.
“Tiểu cữu tử?”
Huyết Sát khó hiểu.
Hắn ta đâu có nghe nói Cố Thanh Hy có đệ đệ?
“Hôm khác ta sẽ giới thiệu với ngươi. Tiểu cữu tử của ta tốt lắm, hôm nào gặp hắn, ta nhất định phải uống một chén với hắn”.
Huyết Sát nghe mà không hiểu gì.
Nhưng hắn ta cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Chủ tử luôn nghĩ gì nói đó, ai mà biết rốt cuộc hắn ta đang nói gì?
Trong Ngự Hoa Viên.
Đương Đương công chúa suýt chút nữa ngất xỉu.
Đề khó thế mà sao nàng lại có thể làm được?
Nàng có thật sự là một nữ nhân bình thường không?
Hơn nữa con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, tại sao nó không sợ lửa?
Vẻ mặt của Thái Hậu khó coi, bà ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Thái giám lớn tiếng tuyên bố: “Tất cả đều trúng hồng tâm, Dạ Vương phi thắng”.
Cố Thanh Hy sờ đầu chú ngựa đen, cười bảo: “Cảm ơn đồng đội”.
Những người này tự nhận mình là thầy xem tướng ngựa, thế mà lại không nhận ra ngựa Hãn Huyết tốt như thế này.
Nếu nàng không nhìn lầm thì con ngựa này chính là vua của các vị vua trong loài ngựa Hãn Huyết.
Chỉ là nàng không biết nó đã trưởng thành hay chưa, toàn thân nó đen tới mức xấu không thể chịu nổi.