“Đương Đương công chúa, không biết bây giờ ta có thể đến phủ Công Chúa chọn một món trang sức không?”
Đương Đương công chúa tức giận đến đỏ mặt, nhưng không nặn ra được một chữ nào, chỉ đành cắn răng đồng ý.
“Không phải chỉ là một món trang sức thôi sao, chẳng lẽ bản công chúa không chấp nhận thua được? Trang sức ở phủ Công Chúa tùy người chọn, chỉ cần người thích cứ lấy đi là được, bản công chúa tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
Thái Hậu nghi ngờ Cố Thanh Hy có ý đồ xấu, phủ Dạ Vương muốn trang sức gì mà không có, cứ phải lấy trang sức của Đương Đương, trong chuyện này e rằng có gian trá.
Bà ta đang nghĩ cách từ chối, không ngờ Đương Đương công chúa đã đồng ý luôn, hơn nữa đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Con bé ngốc này, bị người ta đặt bẫy cũng không biết.
Nàng ta nói chắc chắn như vậy, bà ta muốn ngăn cản thì lại cho thấy bọn họ rất nhỏ nhen.
Thái Hậu chỉ đành liếc mắt, ra hiệu cất hết trang sức đáng giá đi.
Trong lòng bà ta cũng không hiểu thấu rốt cuộc Cố Thanh Hy muốn trang sức gì, chỉ đành làm như vậy.
Cố Thanh Hy liếc thấy thái giám bên cạnh Thái Hậu vội vàng rời đi, nụ cười hơi lạnh đi: “Ta biết công chúa hào phóng nhất mà, vậy bây giờ chúng ta đi chứ”.
“Bây giờ đi sao?”, gấp thế.
“Đương nhiên rồi, nếu không lỡ như công chúa cất hết trang sức đáng giá đi mất, không phải ta sẽ lỗ to sao?”
“Người xem bản công chúa là ai, đừng nói là một món trang sức, dù là mười món, trăm món, bản công chúa cũng bỏ ra được”.
Nàng ta biết Cố Thanh Hy chắc chắn không phải chỉ đơn thuần muốn lấy trang sức.
Chắc chắn nàng biết gần đây nàng ta đã thua rất nhiều tiền, thua đến mức sắp phá sản, cho nên mới cố ý mượn trang sức để sỉ nhục nàng ta.
“Có câu này của công chúa, ta yên tâm rồi. Đúng rồi, hoàng thượng, ta đã thắng ván cược này, có phải người nên thưởng cho ta chút gì không?”
Dạ Hoàng rất sảng khoái: “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi”.
Chỉ cần Dạ Vương đồng ý, phong nàng làm phi cũng không phải không thể.
“Ta rất thích con ngựa đen này, có thể ban thưởng nó cho ta không?”
“Chỉ vậy thôi?”, Dạ Hoàng bỗng nhiên có chút mất mát.
Hắn còn tưởng rằng nàng đã chán ghét Dạ Mặc Uyên tàn bạo khát máu, tàn độc vô tình, muốn cầu xin hắn giải trừ hôn ước.
“Nếu không, hoàng thượng cho rằng ta muốn cái gì?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, tiểu hoàng đế này, sao từ khi tỷ võ bắn cung bắt đầu thì có chút vấn đề, chẳng lẽ trong lòng đang nghĩ cách đối phó nàng?
“Được thôi, con ngựa đen đó ban cho ngươi đấy”.
“Đa tạ hoàng thượng”, Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, khóe miệng nở nụ cười thật tươi.
“Tốc độ ngươi nhanh như vậy, sau này tên là Truy Phong đi, bỏ xa tên Thanh Phong kia mười tám con phố”.
Thanh Phong đứng ở phía sau Dạ Mặc Uyên khóe miệng co giật.
Cậu ta nằm không cũng trúng đạn?
Tâm trạng Dạ Mặc Uyên vui lên, vẻ u ám mấy ngày nay không biết đã biến mất từ lúc nào: “Có lẽ Vương phi thiếu trang sức, ngươi về phủ chọn trang sức tốt nhất trong phủ và trang sức tốt nhất trên toàn đế đô tặng cho Vương phi”.
Thanh Phong muốn nói.
Trang sức của Vương phi rất nhiều rất nhiều rồi.
Chủ tử cứ cách ba đến năm ngày là lại sai người mang trang sức sang tặng, hơn nữa mỗi lần đều tặng rất nhiều, đến nỗi Vương phi cũng không đeo. Ngày nào cũng tùy tiện chải đầu, tô chút phấn, vẽ mày, cũng không cài trang sức châu ngọc hoa hòe gì.
Đây là vấn đề của Vương phi, không phải vấn đề của chủ tử.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù chỉ trang điểm nhạt, không cài bộ diêu ngọc hoa gì, Vương phi đứng giữa đám đông cũng có thể được chú ý đến ngay. Nàng quá xinh đẹp, hơn nữa khí chất quá xuất chúng, không trang điểm, ngược lại là kiểu đẹp mộc mạc khác lạ.
Dạ Mặc Uyên dừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Ra roi thúc ngựa, phái người mua hết trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ về tặng cho Vương phi”.
Ma chủ đang gỡ mái tóc đen mềm mại như lụa chợt dừng tay, gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt thoáng qua vẻ không vui: “Thiệt cho Dạ Mặc Uyên hắn giàu có là vậy, sản nghiệp, thế lực trải khắp thiên hạ, thế mà ngay cả trang sức cũng không mua được. Huyết Sát, ngươi đi mua hết trang sức tốt nhất trên toàn đế đô về tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Toàn Đế Đô?”
“Phải, rồi phái người đi sưu tầm trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Vâng…”, Huyết Sát lén ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy đôi mắt hai màu của chủ tử nhà mình pha lẫn ý cười, phản chiếu Cố Thanh Hy một thân đỏ như lửa.
Hắn ta có thể tưởng tượng, bọn họ sắp phải quyết chiến một trận với Dạ Mặc Uyên.
Thượng Quan Sở bất tri bất giác lấy một nhành bộ diêu ra khỏi ngực áo.
Bộ diêu làm bằng ngọc, toàn thân trắng như tuyết, óng ánh trong suốt, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt. Trên đầu bộ diêu khắc hai con bướm liền cánh đang sải cánh muốn bay. Phần dưới bươm bướm rũ xuống những viên ngọc thạch tròn trịa.
Nhành bộ diêu này nhìn qua có vẻ trầm ổn, thu liễm vào bên trong, không hề có vẻ khoe khoang xa hoa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra, toàn thân nó đều làm bằng ngọc, hơn nữa không biết là ngọc gì tạo thành, chạm vào rất mượt. Trong mỗi một viên ngọc thạch và bươm bướm còn có bướm nhỏ ẩn hiện lấp lánh.
Người trong ngành chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra, nhành bộ diêu này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Thượng Quan Sở định tặng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta lại cất bộ diêu đi, quay người rời khỏi, để lại một bóng lưng cao gầy trắng như tuyết.
Trong phủ Công Chúa.