Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đương Đương cũng nói rằng cái vòng cổ này là thứ không may mắn. Lỡ như ngươi cầm về rồi xảy ra chuyện gì đó, Chiến Thần sẽ trách ai gia, theo ta thấy, hay là đổi một món trang sức khác đi!”
“Đa tạ ý tốt của thái hậu, biết đủ mới là hạnh phúc, ta cảm thấy vậy là đủ rồi”.
Thái hậu tức đến mức suýt bật ngửa.
Cố Thanh Hy dầu muối không ăn, rõ ràng là đã sớm xem trọng cái vòng này, lại còn ra vẻ hào phóng. Đúng là khó chịu mà!
Bà ta khuyên nhủ vài lần, nhưng Cố Thanh Hy vẫn cắn chặt không buông, cứ nói chỉ cần vậy là đủ, còn nói mệnh nàng cứng, bảo bà ta đừng lo lắng thái quá.
Tình huống vốn đã hỏng bét rồi, nhưng càng bết bát hơn chính là ngay lúc này, Đương Đương công chúa lại nói xen vào một câu: “Ôi dào, mẫu hậu, nàng đã muốn cái vòng nát kia thì cứ đưa nàng đi, dù sao chúng ta cũng đã nhắc nhở rồi, nàng còn đòi cho bằng được, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ cho chúng ta được”.
Thái hậu trừng mắt với Đương Đương công chúa.
Sao bà ta lại sinh ra đứa con gái vừa ngốc nghếch vừa phá sản vậy hả?
Ngọc Nguyệt Nha đã bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, nếu như ngay cả đôi mắt trái tim cũng bị nàng ta lấy đi thì phải làm sao?
Thứ này là chí bảo đấy!
Ngay cả hoàng thượng, bà ta còn không nỡ cho, cố ý để dành cho đứa con gái nhỏ này.
Bà ta đã dặn dò Đương Đương không biết bao nhiêu lần, bảo nàng phải bảo quản cái vòng cổ này cho tốt, đừng có để mất.
Vậy mà con gái lại bằng mặt không bằng lòng, đem nó ném vào một góc.
Bà ta rất sợ Cố Thanh Hy nhìn trúng cái vòng cổ kia, nào ngờ, cuối cùng vẫn bị nàng ta tìm được.
Dạ hoàng nhìn ra được Cố Thanh Hy rất muốn cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim kia, theo hắn thấy thì vật này cũng bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí còn rất khó coi, vì thế hắn cho rằng mẫu hậu của mình thật sự đang lo lắng cho Cố Thanh Hy nên cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Mẫu hậu, được rồi, nàng muốn cho ai thì cho, có câu nói, củ cải trắng cũng có người yêu mà”.
Không đợi thái hậu lên tiếng, Cố Thanh Hy đã thu đôi mắt trái tim vào nhẫn không gian, rồi lớn tiếng hô: “Đa tạ thái hậu, đa tạ hoàng thượng, đa tạ công chúa, mọi người đều là người có uy tín, ta cứ nghĩ các người sẽ khi dễ ta, chỉ cần là thứ ta thích thì đều từ chối cho, xem ra là do ta suy nghĩ quá nhiều, ta xin nhận lỗi với mọi người”.
Giọng nàng rất lớn, đừng nói là tất cả những người có mặt trong kho châu báu, ngay cả người bên ngoài cũng nghe rõ toàn bộ. Lại nói, bên ngoài còn có rất nhiều đại thần.
Thái hậu tức đến mức suýt nữa ngừng thở.
Chí bảo do tiên hoàng lưu lại cứ thế bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, mà bà ta chỉ có thể lo lắng suông, trơ mắt mà nhìn.
Trên đời không có chuyện gì uất ức hơn thế.
Cố Thanh Hy rời đi, Dạ hoàng cũng theo sau, Đương Đương công chúa thấy sắc mặt thái hậu không tốt, bèn hỏi: “Mẫu hậu, sao sắc mặt người lại khó coi như vậy?”
“Bốp…”, thái hậu vung tay tát cho nàng ta một cái.
“Bị sao hả? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Trước kia ai gia đã căn dặn ngươi thế nào? Ai gia đã nói rất nhiều lần, cái vòng cổ kia không phải thứ bình thường, ngươi nhất định phải bảo quản cho tốt, không được đem tặng, cũng không được làm mất. Ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện hay ho gì? Ngươi ném nó vào hòm chứa phế phẩm, ngươi… ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không?”
Đương Đương công chúa bị đánh choáng váng.
“Mẫu hậu, người đánh con?”
“Ai gia… Ai gia…”
Thái hậu lại vung tay, định tát cho nàng thêm một cái.
Nhưng nhìn thấy gò má sưng đỏ của con gái, trên đó có in rõ năm dấu tay cùng với những giọt nước mắt của nàng, tay thái hậu bất giác run lên, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể vừa tức vừa vội.
“Cái vòng cổ kia có gì tốt chứ? Con đã sớm muốn vứt nó đi, nếu không phải vì nó, phụ hoàng sẽ không băng hà. Nếu không phải vì nó, sao con lại ba phen bốn lượt bị ám sát, suýt nữa thì chết oan uổng, nếu không phải vì nó, hoàng tỷ sẽ không vì cứu con mà bị người hại chết, con ghét cái vòng cổ kia, cực kỳ chán ghét!”
Từng chuyện đau buồn dần hiện lên trong tâm trí, thái hậu bỗng có cảm giác tê dại.
“Tí tách…”
Đã rất lâu rồi bà ta không khóc, nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt.
Đương Đương công chúa luống cuống, ôm lấy thái hậu, vừa lau nước mắt vừa bối rối nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy? Con gái sai rồi, con gái không nên nhắc đến những chuyện… đau buồn kia, mẫu hậu, người đừng khổ sở, có được không? Hu hu…”
“Đứa nhỏ ngốc, con có biết cái vòng cổ kia là gì hay không?”
“Không biết, con chỉ biết là con ghét nó, nó đã khiến con mất đi phụ hoàng và hoàng tỷ”, tuy hoàng tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra với nàng ta, nhưng so với hoàng tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
“Cái vòng cổ kia là do phụ hoàng con liều mạng đoạt được, vốn định đưa cho Ngọc tộc. Đáng tiếc Ngọc tộc lánh đời, nhiều năm qua vẫn không xuất hiện”, khí lực toàn thân thái hậu dường như rút sạch.
Bà ta chờ đợi nhiều năm như vậy vốn muốn giao nó lại cho Ngọc tộc mà không tổn hao gì.
Nhưng người thân của bà ta đều chết vì cái vòng kia, nên mỗi khi nhìn thấy nó, bà ta liền cảm thấy đau lòng.
Chính vì thế mà trong suốt những năm qua, bà ta không hề hỏi đến cái vòng cổ kia.
Đương Đương công chúa lúng túng hỏi: “Ngọc tộc là gì?”
“Thôi, đã là chuyện cũ rồi, nhiều năm như vậy, có lẽ Ngọc tộc cũng đã diệt vong. Nếu không thì sao bọn họ chưa một lần xuất hiện, giờ nhắc đến những chuyện… này cũng không có ý nghĩa gì”.
“Nếu như cái vòng cổ kia thật sự quan trọng như vậy, con sẽ tìm Cố Thanh Hy đòi lại, bất kể thế nào con cũng đòi cho được”.