Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Chuyện đó à, Dạ Vương chưa báo với học viện là ta không cần tiếp tục đi học sao?”

“Thượng Quan phu tử nói học viện có quy định của học viện, không phải người muốn học là học, muốn nghỉ là nghỉ, kể cả hoàng thượng cũng không có quyền yêu cầu người tự ý nghỉ học ở học viện”.

“Thượng Quan Sở thật kiêu ngạo, bỏ đi, ta sẽ tự đi nói chuyện rõ ràng với ngài ấy”.

Trong học đường.

Nàng vừa xuất hiện, cả học đường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng những ánh mắt khác nhau.

Có hâm mộ, có ghen tị, có sùng bái, có khó tin.

Liễu Nguyệt và Vu Huy vây quanh nàng: “Lão đại, cuối cùng cô cũng đã trở lại học viện, chúng ta cứ tưởng cô sẽ không quay lại nữa. Hôm nay cô quá tuyệt vời, bắn mũi nào trúng mũi đó, cô trở lại dạy thuật cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta hả?”

Nhìn thấy hai người họ nhưng không nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên, Cố Thanh Hy cảm thấy hơi lạ.

“Vẫn chưa có tung tích của Tiêu Vũ Hiên sao?”

Cả hai người đều tỏ ra suy sụp: “Vẫn chưa, không biết đại ca đã đi đâu, nhưng ta nghe nói lúc trước có người cướp ngục, không biết có phải là do đại ca làm hay không”.

“Lần này hoàng thượng cho Tiêu lão tướng quân chỉ huy đánh trận lại, chỉ cần ông ấy thắng trận, đại ca sẽ được trở về”.

“Cố Thanh Hy, ngươi trả dây chuyền lại cho ta, ta sẽ cho ngươi mười sợi dây chuyền khác quý giá hơn nó”, Đương Đương công chúa đột nhiên xuất hiện, xụ mặt đòi dây chuyền.

Cố Thanh Hy cười: “Công chúa, cô nói như vậy là sao, lúc trước chính cô đã đồng ý cho ta, bây giờ cô lại đổi ý? May mà ta đoán trước được nên đã vứt sợi dây chuyền đó đi rồi”.

“Vứt?”

“Đúng vậy”.

“Vứt ở đâu?”

“Vứt xuống sông, con sông đó vừa chảy xiết vừa hiểm trở, dưới sông còn có nước xoáy, chắc chắn sẽ không tìm lại được”.

“Ngươi thích nó lắm cơ mà, sao lại vứt nó đi?”, Đương Đương công chúa sốt ruột.

Cố Thanh Hy khó hiểu: “Chẳng phải cô bảo sợi dây chuyền đó là vật xui xẻo sao? Nếu là vật xui xẻo thì tại sao ta phải giữ nó trên người? Mấy ngày nay tâm trạng không được tốt nên ta đã vứt sợi dây chuyền đó xuống sông như vứt rác, cảm thấy toàn thân rất thoải mái, buồn phiền trong lòng cũng tan biến, cảm ơn cô nhé, Đương Đương công chúa”.

Đương Đương công chúa nổi giận la lên: “Ngươi đã vứt nó xuống sông nào?”

“Hung dữ thế? Ta tiện tay vứt đi, làm sao mà biết vứt ở đâu, chắc là sông Phong Tử”.

Sông Phong Tử?

Đó là con sông nổi tiếng nguy hiểm ở Dạ Quốc.

Hàng năm có không biết bao nhiêu người đã chết ở đó.

Đương Đương công chúa rất muốn đánh chết nàng luôn cho rồi.

Nàng ta phất tay áo bỏ đi.

Liễu Nguyệt lo lắng: “Lão đại, Đương Đương công chúa đi vội vàng như thế, nàng ta sẽ không làm gì chứ?”

“Chắc là biết sợi dây chuyền đó không phải đồ bình thường nên muốn đi vớt về, cứ kệ nàng ta đi”.

“Thượng Quan phu tử đến...”

“Bái kiến Thượng Quan phu tử”, tất cả học trò đồng loạt thi lễ. . Đam Mỹ Trọng Sinh

Cố Thanh Hy cũng lễ phép thi lễ.

“Tất cả ngồi xuống đi”.

Thượng Quan Sở vẫn lịch sự như trước, trên mặt là nụ cười nhẹ như ấm áp, như lạnh nhạt, như dịu dàng, mỗi cử chỉ đều có cảm giác tao nhã khôn xiết.

Dáng người hắn ta cao ráo, dung mạo xuất chúng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như tác phẩm trời ban xuất sắc nhất, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã muốn chìm đắm.

Đặc biệt là khí chất xuất trần thoát tục, trích tiên thanh nhã trên người hắn ta.

Không đợi Thượng Quan Sở lên tiếng, Cố Thanh Hy đã nói trước: “Thượng Quan phu tử, ta đã là Dạ Vương phi nên không cần thiết phải tiếp tục đi học ở học viện, dù sao ta cũng đã thành thân rồi”.

Thượng Quan Sở nhìn cuốn sách trong tay, thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp: “Cô hỏi thử xem trong số họ có mấy người chưa có con cái”.

Cố Thanh Hy nhìn về phía các đồng học.

Liễu Nguyệt và Vu Huy la lên: “Chúng ta chưa có thê tử, càng không có con cái”.

Ngoại trừ hai người, hầu như tất cả những người khác đều không lên tiếng.

Cố Thanh Hy cạn lời.

Thao tác gì đây?

Đã thành thân và có con cái rồi mà còn đi học làm gì nữa, cho nhi nữ của họ đi học còn hợp lý.

Cố Thanh Hy đang định trở mặt với Thượng Quan Sở, sau đó rời khỏi học viện Hoàng gia, đột nhiên nghe Thượng Quan Sở nói.

“Tiết học hôm nay rất tự do, chỉ cần các ngươi viết một câu chuyện nhỏ có thể thu hút mọi người, đồng thời làm mọi người cảm động là có thể giành hạng nhất”.

“Phu tử, giành được hạng nhất có phần thưởng gì không ạ?”

“Đương nhiên là có, nếu ai giành được hạng nhất, ta sẽ tặng cây trâm này cho người đó”.

Cố Thanh Hy cười nhạo.

Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có thể làm được gì, tặng cho nàng nàng cũng không cần.

Lúc đi, nàng vô tình nhìn lướt qua cây trâm trong tay Thượng Quan Sở.

Chân nàng như bị rót chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Đó là cây trâm như thế nào?

Thân trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay song song nhau, bên dưới con bướm được treo những viên bạch ngọc.

Sao cây trâm này nhìn quen thế nhỉ, nó không phải là hình vẽ xuất hiện trên la bàn sao?

Cố Thanh Hy bước dài tới gần Thượng Quan Sở, cẩn thận nhìn chằm chằm cây trâm bạch ngọc trong tay hắn ta, càng nhìn càng thấy nó giống với cây trâm trên la bàn.

Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, tim nàng đập thình thịch, dù thế nào nàng cũng không ngờ hình cây trâm mà nàng cực khổ tìm kiếm lại nằm trong tay Thượng Quan Sở.

Trong học đường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc của các đồng học, đặc biệt là các học trò nữ.

“Trời ạ, cây trâm này đẹp quá, hình như toàn thân nó đều được làm từ bạch ngọc thượng đẳng, chắc là đắt lắm đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui