“Chủ tử, ngài cũng biết tính tình Vương phi, nếu như nàng cố ý muốn viết như vậy thì thuộc hạ… thuộc hạ… Hơn nữa, Vương phi vừa viết xong liền đưa bản thảo đi, giờ muốn chặn lại đã không kịp nữa!”
“Nếu như Vương phi viết y hệt như thế này, hơn nữa câu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì sau này ngươi cũng đừng quay về phủ Dạ vương nữa”.
“Vâng…”, Thanh Phong nhận lệnh với vẻ mặt cầu xin.
Từ sau khi Vương phi đến vương phủ, cậu ta chưa từng có một ngày tốt lành.
Giáng Tuyết tranh thủ nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi thông báo Thiên Võng Các điều tra”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên đồng ý, hắn ta đã nhanh chân chuồn mất.
Thanh Phong trợn tròn mắt.
Sao cậu ta lại quên chiêu này nhỉ?
Sau này nếu gặp chuyện liên quan đến Vương phi, cậu ta cũng phải nhanh chân chuồn lẹ, quăng cục diện rối rắm lại cho Giáng Tuyết.
Tại một biệt viện ở thành Nam.
Ngón tay thuôn dài như ngọc của Ma Chủ nhẹ nhàng lướt qua mỗi một trang giấy.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có lúc nhíu mày, có khi lại mỉm cười hoặc u sầu, cảm xúc của hắn ta liên tục thay đổi theo bản thảo.
Rốt cuộc Ma Chủ cũng xem xong bản thảo, nhưng hắn ta lại cau mày tỏ vẻ không vui.
“Còn nữa không?”
“Chủ tử, bọn người hầu còn chưa đưa đến, chắc cũng sắp rồi”.
“Tốc độ quá chậm, nếu đi chậm vậy thì giữ lại hai chân của chúng làm gì, chém đi, phái tên đi nhanh một chút!”
“Vâng”, Huyết Sát đổ mồ hôi hột.
Chủ tử đã chém vài người rồi, nếu cứ chém như vậy e là đám chạy việc đều bị ngài ấy chém sạch.
Nào phải do bọn họ chậm, là do Cố Thanh Hy viết chưa xong đấy chứ, trong khi chủ tử đọc quá nhanh, bọn họ biết phải làm gì hơn?
“Huyết Sát, ngươi nói xem, nhân vật nào trong sách của tiểu tỷ tỷ là hóa thân của bản tọa?”
“Việc này… thuộc hạ ngu xuẩn nên không nhìn ra!”
“Bản tọa nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc Phong Lăng là bản tọa hay Sở Vũ Thần là bản tọa. Như vậy đi, ngươi đi hỏi tiểu tỷ tỷ thử, rốt cuộc ai mới là hóa thân của bản tọa?”
“Vâng!”
“Chờ một chút! Hay là thôi đi, nếu tiểu tỷ tỷ biết ngay cả việc này mà ta cũng đoán không ra, chứng minh bản tọa không đủ hiểu nàng, chắc chắn nàng sẽ tức giận”.
Huyết Sát vốn muốn nói: Cố cô nương chỉ đơn giản viết một câu chuyện mà thôi, không hề đem người nào làm hóa thân cả.
Nhưng chủ tử ngày đêm suy nghĩ, một lòng kiên định như thế, hắn ta nào dám nói ra nên chỉ có thể đứng hầu bên cạnh.
“Bản tọa có cảm giác, Sở Vũ Thần chính là bản tọa. Sao bản tọa lại là Phong Lăng cho được, phải biết, vừa bắt đầu, Phong Lăng đã lựa chọn thiên hạ, từ bỏ Dương Sở Nhược, hắn ta chỉ xem Dương Sở Nhược là một quân cờ để lợi dụng mà thôi, còn ta thì từ đầu đến cuối đều không hề lợi dụng tiểu tỷ tỷ, hơn nữa, nếu bảo bản tọa lựa chọn giữa thiên hạ và tiểu tỷ tỷ, bản tọa bị ngốc mới đi chọn thiên hạ đấy!”
“Vâng, chủ tử nói phải!”
“Cái tên Phong Lăng này đúng là ngu xuẩn, có được ngai vàng thì đã sao? Có được thiên hạ thì thế nào? Đến lúc chết cũng đâu mang theo được, muốn chạm cũng không thể chạm, chẳng bằng du sơn ngoạn thủy cùng tiểu tỷ tỷ, cùng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống”.
“Vâng…”
“Còn nữa, tiểu tỷ tỷ viết đến đoạn sau khi Dương Sở Nhược gả cho Sở Vũ Thần mà vẫn phát sinh quan hệ với Phong Lăng, không biết rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng là của ai? Có phải nàng muốn ám chỉ rằng nàng không muốn sinh con với Dạ vương, mà muốn sinh con cho bản tọa hay không?”
Huyết Sát lại lần nữa đổ mồ hôi hột.
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
“Hay là thuộc hạ phái người đến hỏi Cố cô nương thử nhé!”
“Đầu ngươi là đầu heo à? Nếu tiểu tỷ tỷ biết bản tọa không đoán ra được việc này, thử hỏi một người hiếu thắng như nàng có chịu gả cho ta không?”
“Vâng…”
“Lại phái người đi thúc giục một phen, mau mau đem phần sau của câu chuyện đến đây”.
“Chủ tử, đã phái mười tám người đi hỏa tốc rồi”.
“Thì phái thêm mười tám người nửa, nhanh lên một chút, đừng có lầu bầu…”
Học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy viết từ sáng đến tối, lại viết từ tối đến sáng, viết đến mức cánh tay sắp tê dại.
Đám người bên cạnh ríu rít không ngừng, âm thanh bàn tán liên tục vang lên, cũng có không ít người thúc giục nàng viết nhanh lên.
Cố Thanh Hy giận dữ, ném cây bút lông sói trong tay đi: “Xem náo nhiệt không thấy mệt à? Nếu các ngươi viết nhanh thì tự đến mà viết”.
“Dạ vương phi, là do người viết quá tốt, chúng ta xem mà lòng ngứa ngáy hết cả lên, rất muốn đọc hết toàn bộ”.
Cố Thanh Hy hất ống tay áo.
Đám người này vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài, bộ định khiến nàng chết ngạt hay sao?
“Muốn ta viết tiếp thì tất cả mau lui về sau hai mươi bước, không cho phép đến quá gần ta”.
Nếu không phải vì trâm cài tóc, còn lâu nàng mới nhịn đến bây giờ.
Đám đông xôn xao, không ai muốn lui về sau, bởi vì nếu làm vậy thì bọn họ không xem được nàng vừa viết gì.
Nhưng nếu không lui, lại sợ Cố Thanh Hy nổi đóa, không thèm viết nữa, đến lúc đó lại càng thiệt hại nặng nề hơn, vì thế, cả bọn đành phải ngoan ngoãn lui bước.
Ngay khi Cố Thanh Hy sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên Thanh Phong xuất hiện.
Cậu ta hành lễ rồi truyền lời một trung thực nhất, và thành công khiến Cố Thanh Hy lần nữa nổi giận.
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.