“Có việc mau nói, không có việc thì cút”.
“Vương phi nương nương, chủ tử bảo thuộc hạ đến truyền lời, người không thể viết câu chuyện này như vậy được, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược chỉ có thể phát sinh quan hệ với Sở Vũ Thần, không được phép có quan hệ với Phong Lăng. Đứa bé trong bụng cũng chỉ có thể là của chủ tử… à không, là của Sở Vũ Thần”.
Cố Thanh Hy cố nén lửa giận, cười mà như không cười. Nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong khiến da đầu cậu ta tê dại.
“Ta chỉ viết một câu chuyện mà thôi, chủ tử nhà ngươi cũng muốn quản à? Hắn ở biển à? Sao lại quản rộng như vậy…”
“Ầy… việc này… chủ tử còn nói, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược phải toàn tâm toàn ý với Sở Vũ Thần, tuyệt đối không được phép có quan hệ mập mờ với nam nhân khác, càng không được thích nữ nhân khác”.
“Vậy sao ngươi không bảo chủ tử nhà ngươi tự đến mà viết?”
“Việc này… Vương phi nương nương, thuộc hạ chỉ đến truyền lời mà thôi”, Thanh Phong tỏ vẻ vô tội.
Cậu ta biết rõ, một khi cậu ta truyền lời của chủ tử, chắc chắn Vương phi sẽ rất khó chịu.
Cùng lúc đó, thái giám cận thân của Dạ hoàng cũng đến truyền lời.
“Dạ vương phi, hoàng thượng có lệnh, tuy Hiên Viên Cẩm Trạch là bạo quân, nhưng trước đó hắn cũng là một vị minh quân cần chính yêu dân, người không được viết về hắn quá xấu, kết cục nhất định phải tốt, hơn nữa còn phải yêu đương thắm thiết cùng Dương Sở Nhược”.
Cố Thanh Hy: “…”
“Hoàng thượng còn nói, người viết quá chậm, bảo người viết nhanh một chút, hoàng thượng đợi rất sốt ruột”.
Cố Thanh Hy trực tiếp ném bút lông sói trong tay, rồi tựa lưng vào ghế, vòng tay trước ngực và lạnh lùng nhìn đám người đông nghìn nghịt của học viện Hoàng Gia.
Tiểu Lý Tử khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng bảo người tăng tốc độ mà, sao người lại ngừng viết?”
“Đã viết một ngày một đêm rồi, mệt mỏi, không viết nữa”.
“Ôi… Dạ vương phi, người làm vậy, nô tài biết đi bẩm báo với hoàng thượng thế nào?"
“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Ta đã viết một ngày một đêm, bộ không cần ăn uống ngủ nghỉ gì sao? Hơn nữa… giờ ta không có cảm hứng, không viết được”.
“Vậy đến lúc nào người mới có cảm hứng”.
“Không biết được, có lẽ là mười ngày, nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, một năm, hoặc tám năm, mười năm không biết chừng”.
Xì…
Những lời này khiến đám người của học viện Hoàng Gia cuống cuồng cả lên.
Bọn họ còn không chờ nổi một khắc, huống chi là tám năm, mười năm, nếu phải đợi tám năm, mười năm, chẳng phải lúc đó bạc đầu rồi sao?
“Dạ vương phi, người đói bụng thì ăn gì đi, nếu mệt thì ngủ một giấc, nhưng tám năm, mười năm thật sự rất dài, chúng ta mỏi mắt mong chờ thật đấy!”
“Đúng đó, không xem xong câu chuyện này, lòng ta ngứa ngáy khó tả, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngóng trông người viết tiếp đây này!”
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Đám người này xem nàng là tiểu thuyết gia à?
Nàng ăn no rảnh rỗi ngồi viết tiểu thuyết cho bọn họ à?
Một tên đệ tử vội la lên: “Trâm cài tóc của Thượng Quan phu tử được chế tác tinh xảo, chất ngọc lại tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn giành hạng nhất, lấy được cây trâm cài tóc Bạch Ngọc Hồ Điệp kia à?”
“Ta thà chết còn hơn!”
Học viện Hoàng Gia trở nên ồn ào, náo động.
Có người khuyên Cố Thanh Hy.
Có người đem thức ăn đến cho Cố Thanh Hy.
Cũng có người lén lút oán trách Dạ vương và Dạ hoàng, nếu không phải do bọn họ, sao Cố Thanh Hy lại dừng bút chứ?
Lại có người sôi nổi bàn luận về nội dung phía sau.
Thượng Quan Sở xem bản thảo, đôi mắt dịu dàng lại lần nữa chăm chú vào hai chữ “Phong Lăng”.
Trong sách, Phong Lăng là một hoàng tử không được sủng ái của Phong quốc, tử nhỏ đã bị đưa đến Sở quốc làm con tin, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú nên hắn bị công chúa Đinh Đương để mắt, bắt về làm nam sủng.
Tuy bề ngoài hắn là nam sủng, nhưng trên thực tế là chủ nhân của phường Vân Thiên, không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh tế khắp thiên hạ, lại còn có một đội quân bất khả chiến bại, đó là Phượng Hoàng quân.
Lại nói, hắn là một người lòng dạ sâu nặng, nói năng thận trọng, giỏi bày mưu tính kế, quyết sách ngàn dặm.
Dã tâm của Phong Lăng rất lớn, hắn không chỉ muốn đạt được ngôi vị hoàng đế Phong quốc, mà còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên hắn đã lợi dụng nữ chính Dương Sở Nhược, biến nàng thành một con cờ, dựa theo nhu cầu mà phò trợ hắn lên ngôi hoàng đế Phong quốc, đồng thời trở thành bá chủ thiên hạ.
Cuối cùng, hắn lại đem lòng yêu thích con cờ Dương Sở Nhược, còn xảy ra quan hệ với nàng.
Đáng tiếc, trong lòng Dương Sở Nhược chỉ có Sở Vũ Thần, còn với Phong Lăng thì lại rất oán hận.
Phong Lăng trong sách của Cố Thanh Hy là đang ám chỉ hắn ta sao?
Hắn ta và Cố Thanh Hy cũng suýt chút nữa phát sinh quan hệ.
Hơn nữa…
Tuy thế lực sau lưng hắn ta là Thiên Phần tộc, nhưng Thiên Phần tộc cũng là hậu duệ hoàng tộc, nên nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta chính là một hoàng tử mất nước.
Cố Thanh Hy đã biết thân phận của hắn ta rồi sao?
Nếu không, nhân vật Phong Lăng này từ đâu ra?
Thượng Quan phu tử cất kỹ bản thảo, tỏ vẻ thản nhiên như không có việc gì, hỏi: “Cố Thanh Hy, những nhân vật trong sách của cô từ đâu mà ra?”
“Bịa ra đấy”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa lười biếng đáp.
“Dương Sở Nhược thích kiểu người như Sở Vũ Thần?”
“Nói nhảm, không thích thì sao Sở Vũ Thần lại là nam chính cho được?”
Nói như vậy…
Trong lòng nàng yêu thích Sở Vũ Thần, chẳng qua là ngại mở miệng mà thôi!
Nhưng trong sách, Dương Sở Nhược đối với Sở Vũ Thần… không phải lợi dụng sao?
“Nếu vậy… ví dụ như Phong Lăng thì sao, cô nghĩ sao mà lại sắp xếp… kịch tình này như thế này cho Phong Lăng?”
“Thì tưởng tượng ra chứ sao!”, Cố Thanh Hy không biết phải nói gì.
Hôm nay sao Thượng Quan Sở lại nói nhiều như vậy nhỉ?
Ngày thường, mỗi lần gặp mặt, hắn ta không nói được mấy câu mà.
Thượng Quan Sở muốn biết đoạn sau, nàng sẽ sắp xếp kịch tình giữa nữ nhân vật chính và Phong Lăng như thế nào, lại càng muốn biết rốt cuộc đứa bé trong bụng Dương Sở Nhược là của ai.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ có thể đợi.