Chỉ là không lên tiếng hỏi nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể thấy Thượng Quan Sở thong dong xem sách, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện của Cố Thanh Hy, vẫn ngạo nghễ, không tranh với đời như xưa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, tay lật sách của hắn ta có chút loạn.
Nghe mọi người tận tình khuyên nhủ, Cố Thanh Hy xưa nay cố chấp lần đầu đồng ý viết tiếp.
Chỉ là nàng không tự viết, mà là gọi Thanh Phong đến, bảo Thanh Phong viết thay nàng.
Thanh Phong ngẩn ra: “Vương phi nương nương, vì sao lại là thuộc hạ? Thuộc hạ viết chữ không đẹp”.
“Chính vì ngươi viết chữ không đẹp nên mới bảo ngươi luyện tập, hơn nữa không phải Dạ Mặc Uyên rất muốn xem tiếp sao? Một kẻ làm thuộc hạ như ngươi không cần san sẻ giúp chủ tử à?”
Thanh Phong cạn lời.
Rõ ràng là nàng muốn trêu đùa cậu ta, còn nói một cách hùng hồn như vậy.
“Vương phi, thuộc hạ còn có việc, xin rời đi trước”.
“Nếu ngươi đi, chuyện này cứ dừng ở đây đi, sau này ta cũng không muốn viết nữa”.
Nàng nói ra lời này, người trong học viện làm sao chịu để Thanh Phong đi, ai nấy đều chặn đường đi của cậu ta.
Nếu không phải suy nghĩ đến cậu ta là thuộc hạ tâm phúc của chiến thần, bọn họ đã ấn đầu Thanh Phong, buộc cậu ta quay lại.
Thanh Phong hơi tức giận: “Vì sao lần nào cũng là thuộc hạ?”
Cố Thanh Hy vừa ăn hoa quả bánh ngọt vừa cười nói: “Ai bảo Dạ Mặc Uyên giục gấp như vậy”.
“Hoàng thượng cũng đã phái Tiểu Lý Tử đến đây giục rồi, hơn nữa, hoàng thượng còn bảo Tiểu Lý Tử qua đây thông báo sửa đổi nội dung”.
“Nhưng người chạy tới đầu tiên là ngươi, nếu không có Vương gia nhà ngươi bắt đầu, sao Dạ Hoàng có thể phái Tiểu Lý Tử đến đây truyền lời chứ”.
Tiểu Lý Tử không ngừng lau mồ hôi.
May quá may quá, may là giữa đường hắn ta gặp chút chuyện, kéo dài hành trình, nếu không, ngày hôm nay người bị bắt đi viết thay là hắn ta rồi.
Nếu hợp với sở thích của chủ tử còn được, nếu nội dung mà Vương phi nương nương viết không hợp với ý thích của chủ tử, vậy thì xui xẻo sẽ là những người làm thuộc hạ như bọn họ.
Một câu nói của Cố Thanh Hy lại khiến Thanh Phong không đáp lại được, tức nghẹn đến đỏ mặt.
Nhưng Cố Thanh Hy đột nhiên sầm mặt: “Bảo ngươi viết thì viết, nhiều lời như thế làm gì, lãng phí thời gian”.
“Vâng”, Thanh Phong nhắm mắt nhắm mũi tiến lên.
Bảo cậu ta đánh nhau còn được, bảo cậu ta viết chữ còn đau khổ hơn tắm trong máu lửa, hăng hái chiến đấu.
Cố Thanh Hy đong đưa hai chân bắt chéo, miệng đọc một tràng liên tục.
Thanh Phong sốt ruột: “Vương phi, người chậm một chút, thuộc hạ không theo kịp”.
“Không theo kịp là chuyện của ngươi, dù sao nội dung tiếp theo nên nói ta đều đã nói rồi”.
Thượng Quan Sở vuốt ve bộ diêu bạch ngọc ở nơi người khác không nhìn thấy, khóe miệng hơi giương lên.
Câu chuyện tiếp sau tuy hắn ta không thích lắm, nhưng đọc cũng không phản cảm.
Nếu có thể viết Dương Sở Nhược và Phong Lăng đến với nhau thì hay hơn.
Trong hoàng cung.
Dạ Hoàng tức đến mức đập hết đồ đạc.
“Không phải bảo ngươi đi thông báo cho Cố Thanh Hy phải cho Hiên Viên Cẩm Trạch một cái kết tốt sao? Vì sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại vong quốc, còn đứt mất cánh tay, thậm chí bị nhốt trong thiên lao sống không bằng chết, ngày đêm bị giày vò?”
Tiểu Lý Tử không dám hé môi, chỉ đành run rẩy đứng ở một bên.
Truyện là Vương phi viết, lời nên truyền hắn ta cũng đã truyền rồi, Vương phi muốn viết thế nào, hắn ta làm gì được chứ?
“Cố Thanh Hy muốn làm gì, nàng ta muốn tạo phản sao? Nàng ta viết Hiên Viên Cẩm Trạch trong truyện vong quốc, có phải muốn ngầm chế giễu Dạ Quốc của trẫm cũng sẽ vong quốc? Nàng ta làm vậy là đại nghịch bất đạo, phải tru cửu tộc”.
“Hoàng thượng bớt giận, dù Dạ Vương phi có ý nghĩ đó hay không, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh, dù sao đây cũng chỉ là một câu chuyện”.
“Câu chuyện là thứ có thể phản ánh lòng người nhất, như vậy mà còn không coi là bằng chứng?”
“Hoàng thượng… có lẽ Dạ Vương phi không to gan đến vậy, có lẽ nàng thật sự chỉ đơn thuần viết một câu chuyện mà thôi”.
“Quỷ mới tin, rõ ràng nàng ta mượn dâu mắng hòe. Nàng ta đang oán hận trẫm, oán hận trẫm ban hôn nàng ta cho Dạ Vương”.
“Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy thì chúng ta phải xử lý Dạ Vương phi trước”.
“Bộp…”
Dạ Hoàng tiện tay tóm lấy vài cái tấu chương, quăng về phía Tiểu Lý Tử.
Hắn tức giận mắng chửi: “Ngu ngốc, người sau lưng nàng ta là chiến thần Dạ Vương gia, nếu giải quyết nàng ta, chiến thần còn không nổi nóng với trẫm hay sao? Còn tru cửu tộc cái gì, trẫm sợ còn chưa tru di Dạ Mặc Uyên, trẫm đã bị hắn tru di trước rồi”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đi, dù thế nào cũng phải bắt nàng ta sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, dù sao, tuyệt đối không thể uất ức như thế được, nếu không trẫm thật là mất mặt quá”.
“Chuyện này…”
Tiểu Lý Tử khổ sở nhăn nhó mặt mày.
Hắn ta đâu dám đi truyền lời.
Mỗi lần truyền lời, Dạ Vương phi lại cố ý viết cho nhân vật đó càng thảm hơn.
Bây giờ đã thảm như vậy rồi, nếu hắn ta còn đi truyền lời thêm lần nữa, hắn ta sợ rằng Dạ Vương phi sẽ cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết luôn.
Nhưng hoàng mệnh khó trái, hắn ta chỉ đành ôm trái tim thấp thỏm đi lấy lòng, van xin Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhấc bút lên sửa, cũng đã sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch.
Nhưng mà…
Nàng cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn.
Dạ Hoàng cầm bản thảo trong tay, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.