Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Chết… chết rồi? Đây là ngầm nguyền rủa trẫm sao? Đi đi đi, bảo nàng ta sửa tiếp, nhất định phải sửa tốt hơn”.

“Hoàng thượng, Dạ Vương phi nói nhân vật này đã chết rồi, chết rồi thì không còn nữa, không sửa được nữa”.

“Truyện không phải là nàng ta viết sao? Bảo nàng ta chuyển ngòi bút, để Hiên Viên Cẩm Trạch khởi tử hồi sinh không phải được rồi sao?”

“Hoàng thượng, nô tài cũng khuyên như vậy, nhưng Dạ Vương phi nói, Hiên Viên Cẩm Trạch chết đến mức không thể chết thêm nữa, không thể xoay chuyển”.

Dạ Hoàng: “…”

Dạ Hoàng tức nghẹn, khí lên không được, xuống cũng không xong, chỉ muốn đích thân chạy tới giám sát nàng viết lại.

Nhưng hắn ta là vua một nước, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, ngày mai các đại thần văn võ còn không nói cho chết hắn ta.

Hắn ta chỉ có thể tức giận đi vòng vòng trong ngự thư phòng.

Sớm biết vậy đã không xem bản thảo của nàng, càng xem càng phá hỏng tâm trạng.

Trong phủ Dạ Vương.

Sắc mặt của Dạ Vương cũng không tốt hơn Dạ Hoàng bao nhiêu.

Hắn tức giận: “Không phải đã bảo Thanh Phong đi thông báo cho nàng phải sửa đổi nội dung truyện sao? Vì sao nàng không những không đổi nội dung, mà còn viết phu thê Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng có ý gì? Muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với bản vương sao?”

Giáng Tuyết quẹt trán: “Chuyện này… chắc Vương phi chỉ viết đại một câu chuyện mà thôi. Chủ tử tốt với Vương phi như vậy, Vương phi sao nỡ ân đoạn nghĩa tuyệt với chủ tử”.

Dạ Mặc Uyên lại lật sang trang, sắc mặt càng tệ thêm.

“Đứa bé của Dương Sở Nhược trong sách lại mất rồi, người phụ nữ này muốn làm gì! Chẳng lẽ nàng không cần đứa bé trong bụng nữa? Giáng Tuyết, thông báo xuống dưới, mấy ngày này phải trông nom chăm sóc Vương phi thật tốt, tuyệt đối không được để đứa bé trong bụng nàng xảy ra chuyện”.

“Vâng…”

“Còn cái này… nàng lại viết sau khi Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần cắt đứt quan hệ, mỗi người đi mỗi ngả, nàng muốn rời khỏi bản vương hay sao? Hừ, nàng sống là người của bản vương, chết cũng chỉ có thể là quỷ của bản vương”.

Giáng Tuyết: “…”

“Sau khi bỏ rơi phu quân lại còn đi chiêu thân, hơn nữa còn chiêu một kẻ đẹp trai vô dụng, cố ý phớt lờ Sở Vũ Thần. Giáng Tuyết, ngươi đi điều tra xem, bên cạnh nàng có kẻ nào đẹp trai vô dụng không”.

“Chủ tử, vừa rồi người đã ra lệnh cho thuộc hạ đi điều tra rồi”.

Nếu có thể, Giáng Tuyết chỉ mong có thể rời xa chủ tử nhà mình ngay.

Trước kia chủ tử nhà mình rất thông minh, sao gặp chuyện của Vương phi, cả trí thông minh cũng xuống thấp thế kia.

Phỉ phui…

Trí thông minh của chủ tử sao có thể xuống thấp được.

Hắn ta lỡ lời, lỡ lời.

“Ngươi đích thân qua đó, bảo Vương phi sửa nội dung đi”.

“Chủ tử, chúng ta phái người truyền lời cho Vương phi mấy lần đều không có hiệu quả, hơn nữa…”

Hơn nữa chủ tử phiền não điều gì, nàng lại viết cái đó, rõ ràng là muốn đối đầu với chủ tử.

Chi bằng chủ tử đừng quan tâm tới nữa, để mặc cho Vương phi viết, có lẽ kết cục còn có thể tốt hơn một chút.

Dạ Mặc Uyên nắm chặt ấn tỉ trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ, thậm chí tức đến mức Hàn độc lập tức phát tác.

Ma tộc.

Ma chủ cười không nổi, bàn tay vừa non nớt vừa bóng mượt lật hết trang này đến trang khác, trong lòng đầy nghi hoặc.

Hắn ta hỏi: “Huyết Sát, tiểu tỷ tỷ nói nàng thích bản tọa, nhưng vì sao nàng lại viết bản tọa cắt đứt quan hệ với nàng, còn phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt?”

Huyết Sát: “Chuyện này…”

Chủ tử xác định Sở Vũ Thần trong sách là chủ tử à?

E rằng chủ tử nghĩ nhiều quá rồi.

Dù là vậy, Huyết Sát vẫn cẩn trọng trả lời: “Chủ tử, theo tình báo của thuộc hạ, Dạ Vương cho rằng Sở Vũ Thần là hắn, không ngừng phái người bắt Cố cô nương sửa nội dung. Có lẽ Cố cô nương giận rồi, thế nên… cố ý viết nội dung câu chuyện thành cắt đứt quan hệ với Sở Vũ Thần”.

Ma chủ bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, bản tọa đã nói mà, tiểu tỷ tỷ sao nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với bản tọa được, còn ân đoạn nghĩa tuyệt, không đến hoàng tuyền không gặp lại”.

“Phải phải phải…”

“Tiểu tỷ tỷ nói với Thượng Quan Sở, Dương Sở Nhược đương nhiên thích Sở Vũ Thần, câu nói này chắc chắn là nói với bản tọa. Huyết Sát, ngươi nói có phải không?”

“Vâng…”

Chủ tử nói gì cũng đúng.

Hắn ta không thể lý giải cách nghĩ của chủ tử, cũng không lý giải nổi.

“Nhưng đoạn sau của chuyện này thật là đáng ghét, tất cả đều là vì tên thô lỗ Dạ Mặc Uyên vô văn hóa kia, một câu chuyện tốt như vậy mà bị hắn ta làm dở dang”.

“Vậy chúng ta có cần phái người thông báo cho Cố cô nương, sửa câu chuyện này thêm lần nữa không?”

“Ngươi ngốc à, Dạ Hoàng sai người sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, kết quả sửa thành thế nào? Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn. Còn Dạ Mặc Uyên, nếu không vì hắn, câu chuyện có phát triển đến mức này không? Lúc tiểu tỷ tỷ sáng tác cần có linh cảm, chúng ta phải quan tâm săn sóc, không được quấy rầy nàng”.

“Vâng…”

Vậy càng tốt, hắn ta bớt được việc.

“Ngươi nói tiếp sau tiểu tỷ tỷ sẽ vãn hồi câu chuyện như thế nào?”

“Vãn hồi… câu chuyện nào?”

“Còn có thể là chuyện nào, đương nhiên là nam nữ chính yêu thương lẫn nhau, giống như bản tọa và tiểu tỷ tỷ yêu thương lẫn nhau vậy”.

“Chuyện này… chắc không đâu. Bình thường, kết cục của câu chuyện không phải là nam nữ chính hạnh phúc ở bên nhau sao?”

Khuôn mặt yêu nghiệt của ma chủ nở nụ cười đắc ý: “Bản tọa đoán là dù gì tiểu cửu tử của bản tọa cũng thừa nhận bản tọa là tỷ phu của hắn, đãi ngộ này Dạ Mặc Uyên nghĩ cũng đừng nghĩ”.

Huyết Sát ngơ người.

Đến nay, hắn ta cũng không biết tiểu cửu tử đắc ý huênh hoang mà chủ tử nhắc tới là ai.

“Bản tọa thấy Dạ Hoàng và Dạ Mặc Uyên quá đáng ghét, đi, sai người đánh bọn họ một trận”.

“Chủ tử, Dạ Hoàng đánh khá dễ, nhưng Dạ Mặc Uyên…”

“Các ngươi không đánh nổi thì để bản tọa đích thân đi đánh”.

“Hả…”

Chủ tử đích thân ra tay?

Như vậy có chuyện bé xé to quá không?

“Bản tọa đã không ưa Dạ Mặc Uyên từ lâu, lần này lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của bản tọa, nợ mới nợ cũ vừa khéo tính luôn một lần”.

“Vâng…”

Huyết Sát muốn nói không ưa từ lâu ở đâu ra?

Nợ mới nợ cũ ở đâu ra?

Rõ ràng là chủ tử ghen tuông, oán giận Dạ Mặc Uyên khiến chủ tử đọc sách không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui