Trong đế đô, từ đế vương đến bách tính, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau truyện “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”.
Họ cũng đang đợi chương mới nhất.
Không ít quan lại thế gia bỏ ra số tiền rất lớn mua quan hệ để người ta đưa chương truyện mới đến phủ của họ trước nhất.
Còn có một số người nảy sinh ý tưởng kiếm tiền, sau khi nhận được bản thảo trước đã mời người sao chép với số lượng lớn, sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Một xu hướng đọc sách cuồng nhiệt xuất hiện trong đế đô.
Trong học viện Hoàng gia.
Khi nghe tin này, Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Nàng chỉ muốn viết xong câu chuyện càng sớm càng tốt để nhanh chóng giành được hạng nhất và nhận trâm bạch ngọc, thế mà lại quên mất rằng có một cách kiếm tiền tốt như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít bạc.
Học viện Hoàng gia vẫn như trước, cả trong lẫn ngoài đều tập trung rất nhiều người, tất cả đều đang đợi lấy chương mới trước tiên.
Ở hiện trường, ngoại trừ Thanh Phong chuyển lời nói của Cố Thanh Hy thành chữ, còn có chín người khác chia nhau ra ghi chép.
Bởi vì Cố Thanh Hy nói quá nhanh, một mình hắn ta hoàn toàn không kham nổi.
Dù đã thêm chín người, hắn ta vẫn mệt vô cùng, cảm thấy tay phải như thể không phải của mình. Từ lúc hắn ta sinh ra cho đến nay cộng lại cũng không viết nhiều bằng bây giờ.
Cố Thanh Hy đọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cất cao giọng: “Ta ở đây bận rộn hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm này ta không được chợp mắt một phút nào, các ngươi đứng đây xem náo nhiệt không cần trả gì sao?”
“Cố Thanh Hy, cô muốn gì thì cứ nói thẳng”.
“Dễ lắm, ta không quan tâm các ngươi có lấy truyện của ta đi kiếm tiền hay không. Ai ở đây thì giao ra mỗi người năm nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng, nhiều thế ư?”
“Ai không muốn đưa thì có thể đi”.
Những người có thể đến học viện Hoàng gia học, ai mà không có bối cảnh hùng hậu?
Năm nghìn lượng bạc quả thật rất nhiều, nhưng họ vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người ở đây đều lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghĩ mình cũng có thể nhờ người sao chép bán ra ngoài và kiếm một khoản lớn.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn số ngân lượng chất chồng như núi trước mặt, cất hết tất cả vào nhẫn không gian.
Đồ của nàng quá nhiều, nhẫn không gian đã chật cứng, không đủ rộng để dùng.
Ở đây chỉ còn một mình Thượng Quan Sở chưa giao tiền.
Cố Thanh Hy đưa tay ra.
Thượng Quan Sở cười dịu dàng: “Muốn ta đưa tiền cũng được thôi, vậy thì trâm bạch ngọc sẽ không làm phần thưởng nữa”.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì câu chuyện của cô vốn là đề thi, nếu ta đưa tiền thì nó cũng biến chất, không còn là đề thi nữa, vì sao ta phải ban thưởng?”
Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngài lợi hại. Nhưng ngài cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta, có phải ngài nên đưa trâm bạch ngọc cho ta luôn không?”
“Câu chuyện chưa đến hồi kết, kết quả cuộc thi cũng chưa có”.
“Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, ngài nhìn nơi này đi, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán của bách tính đế đô”.
Thượng Quan Sở chỉ cười không đáp.
Nhưng dáng vẻ kia đã nói rõ, truyện chưa viết xong, kết quả cuộc thi chưa có, hắn ta sẽ không chịu đưa trâm bạch ngọc.
Cố Thanh Hy chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đọc một đống nội dung.
Hơn một canh giờ trôi qua, Cố Thanh Hy không thể chịu đựng được nữa.
Nàng tủi thân bước tới trước mặt Thượng Quan Sở, chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Thượng Quan phu tử, ngài nhìn này, ta đã không chợp mắt suốt ba ngày ba hai đêm, đôi mắt này sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu, sắp không mở ra nổi. Ngài nể tình ta nghiêm túc mà đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi”.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng bị khàn.
Thượng Quan Sở hơi dao động.
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng dao động.
Nhưng...
Thượng Quan Sở điềm tĩnh đáp: “Cô có thể nghỉ ngơi trước, khi nào khoẻ lại rồi tiếp tục”.
“Thế không được, lỡ như ngài đưa trâm bạch ngọc cho người khác thì phải làm sao?”, điều quan trọng nhất là ngộ nhỡ hắn ta hối hận hoặc làm mất, nàng phải đi đâu để tìm trâm bạch ngọc đây?
“Trâm bạch ngọc chỉ dành cho người giành được hạng nhất cuộc thi, ngoài ra ta sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác”.
“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không tin. Nếu không lấy được trâm bạch ngọc, ta sẽ không đi đâu cả”.
Cố Thanh Hy quyết tâm ăn vạ, ngồi phệt xuống đất ôm đùi Thượng Quan Sở, vừa nói vừa khóc chảy nước mắt nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương.
“Thượng Quan phu tử, ta biết ta là học trò hư hỏng, lần nào đi học cũng ngủ gật, còn không nghe lời phu tử, sau này ta sẽ sửa hết mà, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta bây giờ luôn có được không, ta cầu xin ngài đấy”.
Thượng Quan phu tử hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thân phận của nàng hiện giờ là Dạ Vương phi.
Đường đường là Dạ Vương phi mà lại ăn vạ ôm đùi phu tử, khóc lóc đòi quà, việc này... việc này truyền ra ngoài có ổn không?
Hơn nữa nàng còn làm ra... làm ra hành động đồi phong bại tục này ngay trước mặt nhiều học trò và phu tử học viện Hoàng gia như vậy.
“Cố tam tiểu thư, cô đứng lên trước đã”.
Thượng Quan Sở rút chân ra, nhưng hắn ta càng rút, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, thậm chí còn dán cả người lên.
Mặt hắn ta đỏ lên.
Hắn ta nhớ lại những gì đã xảy ra trong vách núi ngày hôm đó.
Cố Thanh Hy ăn vạ, khóc nức nở: “Ta không đứng lên nổi, ta thích cây trâm bạch ngọc đó lắm. Trâm bạch ngọc còn thì ta còn, trâm bạch ngọc mất thì ta thà đi chết luôn cho rồi!”