Cố Thanh Hy đặt mạnh đũa xuống.
“Ồn ào ồn ào ồn ào, ồn ào đến mức ta ăn cơm cũng không vào nữa, quản gia, quản gia…”
“Bẩm Vương phi, trước đó quản gia đã bị Vương gia đuổi rồi, đến bây giờ Vương phủ vẫn không có quản gia”.
À…
Nàng quên mất, lúc trước quản gia bị nàng làm liên luỵ, cho nên đã bị đuổi.
“Vậy bây giờ Vương phủ do ai quản lý, còn không mau đuổi đám người bên ngoài đi, ồn ào khiến ta đau cả đầu”.
“Vương phi nương nương, nô tài có đuổi, nhưng bọn họ không chịu đi, dân chúng của một nửa Đế Đô đều tập trung tới, chúng ta đuổi một nhóm đi lại có một nhóm khác đến, cuồn cuộn không dứt, việc này… Vương phủ thật sự không thể làm gì hơn, cũng không thể giết sạch bọn họ được, dù gì bọn họ cũng đều là dân chúng tay trói gà không chặt mà”.
Tên khốn kiếp đó.
Không ngờ hắn ta lại xúi giục nhiều dân chúng đến trước cửa phủ của nàng làm loạn như thế.
Mới chỉ một buổi tối ngắn ngủi, nàng không tin những người dân này sẽ vì muốn đọc một câu chuyện mà to gan vây kín phủ Dạ Vương mãi như thế.
“Thu Nhi, chuẩn bị đi tới sơn trang Thu Phong”.
Vương phủ bị tên kia đánh sập ra rất nhiều lỗ thủng, không ít người dân đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy khung cảnh trong Vương phủ.
Không phải Dạ Mặc Uyên bảo nàng đi tới biệt viện Thu Phong à?
Nàng bèn mượn cơ hội đi trước, sau đó thì trốn đi, đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim đầu tiên.
Sơn trang Thu Phong có vô số cao thủ, canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa biệt viện còn kiên cố, khắp nơi đều là trận pháp, nàng tuyệt đối không thể đi vào đó được.
Dưới sự bảo vệ của hạ nhân, Cố Thanh Hy ngồi lên xe ngựa rời đi từ hậu viện.
Nhưng vừa lên xe ngựa, nàng lập tức hối hận.
Bên ngoài xe ngựa có không ít cao thủ, ai cũng nhìn nàng chằm chằm, tựa như đoán được việc nàng sẽ lén trốn đi.
Xe ngựa còn làm bằng thép, dù là mở từ bên trong hay bên ngoài cũng không mở ra được.
Cố Thanh Hy lập tức sa sầm mặt: “Các ngươi muốn tạo phản à mà dám nhốt ta trong xe ngựa”.
“Vương phi bớt giận, đây là lệnh của Vương gia, thuộc hạ không thể không làm theo”.
Ông già.
Cố Thanh Hy chỉ muốn nguyền rủa chết Dạ Mặc Uyên.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy cũng không tìm thấy cơ hội để trốn, chỉ có thể mặc cho họ đưa nàng tới sơn trang Thu Phong.
Vừa đi vào sơn trang Thu Phong không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng khua chiêng gõ trống cầu hôn.
Tiếng nhạc mừng quá lớn, không chỉ sơn trang Thu Phong rộng lớn có thể nghe thấy rõ ràng mà trên đường còn thu hút rất nhiều dân chúng.
Không biết Thu Nhi nghe ngóng được chuyện hiếm thấy gì, nàng ta mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, không biết là gia đình giàu có nào muốn cầu hôn nữa, làm hoành tráng lắm”.
“Ồ, hoành tráng đến mức nào?”
“Nghe nói chỉ châu báu đồ cổ đã có một trăm lẻ tám tương, còn có rất nhiều loại tơ lụa, mã não phỉ thuý, người khiêng sính lễ cũng chiếm tận mấy con phố”.
Cố Thanh Hy hơi sửng sốt.
Hoành tráng thế à?
Dù Hoàng đế cưới Hoàng hậu cũng không hoành tráng đến mức đó đâu?
Chẳng lẽ là thân vương nào đó?
Trong tất cả thân vương, chỉ có Dạ Mặc Uyên là có thực lực nhất, ngoài hắn thì không còn ai dám vượt quy định tổ chức hôn sự lớn nữa, dù sao cũng đang ở dưới chân thiên tử mà.
Hay là…
Dạ Mặc Uyên muốn cưới thiên kim thế gia nào đó?
Không, việc này càng không có khả năng.
“Sao ta cảm thấy nhạc mừng càng ngày càng gần vậy?”
“Thu Nhi cũng thấy khó hiểu, hình như ở ngay bên ngoài sơn trang Thu Phong, chẳng lẽ người đó muốn đến sơn trang Thu Phong cầu hôn?”
Không chỉ có Thu Nhi mà tất cả mọi người đều thấy nghi ngờ.
“Hình như biệt viện Thu Phong cũng không có thiên kim nào chưa lấy chồng cả, có khung cảnh hoành tráng như thế, cũng không thể là cầu hôn một nha hoàn được”.
Tiếng kèn trống quá lớn, họ không muốn chú ý cũng không được.
Cố Thanh Hy cau mày nói: “Đi, đi xem thử”.
“Tiểu thư, như thế hình như không ổn lắm, dù gì người cũng là Dạ Vương phi”.
“Ngươi không biết gì cả. Vì ta là Dạ Vương phi, cũng là nữ chủ nhân của biệt viện Thu Phong, cho nên mới càng phải đi xem thử, có lẽ người ta đến cầu hôn ta đấy”.
“Tiểu thư, người đừng nói đùa, nói đùa như thế không buồn cười chút nào”.
Cố Thanh Hy chỉ mũi nàng ta.
“Xem ngươi sợ hãi kia, ta đã thành hôn rồi, trong thiên hạ không ai không biết ta là nữ nhân của Dạ Mặc Uyên, còn ai dám cầu hôn ta chứ”.
“Cũng đúng, Vương gia của chúng ta là người hoàn mỹ nhất thiên hạ, không chỉ đẹp trai mà còn có quyền có tiền có thế, còn đối xử tốt với tiểu thư, nam nhân khác sao có thể sánh bằng Vương gia được. Trong thiên hạ này, nếu có người dám cầu hôn tiểu thư, Thu Nhi sẽ chặt đầu mình xuống cho hắn làm cầu đá luôn”.
Hai người vừa cười vừa nói đi tới cổng biệt viện Thu Phong.
Họ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài người đông nghìn nghịt, tất cả đều là người cầu hôn, hoàn toàn không thể nhìn ra đã xếp hàng dài mấy con phố.
Chỉ có thể nhìn ra một điều là có rất nhiều sính lễ, nhiều đến mức Cố Thanh Hy đếm không hết.
Dân chúng hai bên đường xôn xao hâm mộ, tất cả nữ tử đều mong muốn đối tượng cầu hôn là chính họ.
Cố Thanh Hy hỏi: “Mấy người các ngươi chặn cổng nhà ta có phải hơi thất đức không, mau, muốn đi đâu cầu hôn thì đi nhanh lên”.
“Chúng ta là đến đây cầu hôn”.
“Ồ… Cầu hôn ai?”
“Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, Cố Thanh Hy”.
“Ặc…”
Cố Thanh Hy suýt cắn trúng đầu lưỡi mình.
Thu Nhi cũng sững sờ.
Người của sơn trang Thu Phong đồng loạt ngơ ngác.
Cầu hôn Dạ Vương phi của họ?
Đầu óc người này có vấn đề à.
Vương phi là nữ nhân của chiến thần đấy.
“Ngươi vừa nói cái gì, đến cầu hôn ai?”, Cố Thanh Hy không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Cầu hôn Tam tiểu thư Cố Thanh Hy của phủ Thừa Tướng”.
“Đợi đã… chủ tử của các ngươi là ai?”
“Đương nhiên là ta rồi”.
Một giọng nói quyến rũ vang lên, sau đó, một mỹ nam tuyệt thế xuất hiện.