Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Mỹ nam có hai con ngươi với hai màu khác nhau, mỗi một hành động đều mang theo sự quyến rũ mê hoặc, đặc biệt là đôi mắt của hắn ta, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến một đám người say mê. Hắn ta rất đẹp, đẹp đến mức gần như khó phân biệt giới tính, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy không có khí phách.

Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ có thể nhận ra trên gò má trắng mịn của hắn ta có một quyền ấn khó nhận ra.

Cố Thanh Hy chắn chắn.

Đó đúng là quyền ấn, cũng không biết là ai có bản lĩnh để lại quyền ấn trên mặt hắn ta.

“Tư Mạc Phi, ngươi bị động kinh à”, Cố Thanh Hy hơi khó hiểu.

Ma chủ dùng bàn tay trắng nõn được chăm sóc cẩn thận vuốt ve mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng hé mở, hùng hồn nói: “Ta không phải bị động kinh, ta đến để cầu hôn, tiểu tỷ tỷ, tỷ có đồng ý gả cho ta không?”

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt, không cần nghĩ ngợi mà lập tức từ chối: “Không gả, ngươi đến từ đâu thì mau trở về nơi đó đi”.

Người của Ma tộc lập tức sửng sốt.

Dù nữ nhân này là Dạ Vương phi thì cũng to gan quá rồi.

Người cầu hôn là Ma chủ, quân vương cả thiên hạ cũng phải sợ Ma chủ mấy phần.

Nhưng nàng lại không hề nể mặt, thẳng thừng từ chối.

Dân chúng đang hóng chuyện xung quanh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thiếu niên áo đỏ kia trông anh tuấn như thế, mỗi một cử động đều tràn đầy sự cao quý, còn mang theo biết bao nhiêu sính lễ, không ngờ cô lại từ chối…

“Nữ nhân này đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng”.

“Đúng thế, nếu là chúng ta, chỉ cần hắn đồng ý, dù có làm thiếp làm nô tỳ, chúng ta cũng muốn ở lại”.

“Cũng không thể nói như thế được, ngươi có thấy màu mắt của hắn rất kỳ lạ không, một mắt hình như là màu xanh, còn một mắt là màu tím”.

“Đúng thế, sau mắt người bình thường có thể có màu này được, đừng nói là yêu quái nhé”.

“Vù…”

Người vừa nói về màu mắt của Tư Mạc Phi chợt bị một cơn gió thổi bay, các nàng sợ đến mức gào khóc thảm thiết.

Ma chủ ung dung tao nhã sửa sang lại ống tay áo, cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Các ngươi nên vui vì hôm nay tâm trạng bản toạ tốt, ha ha…”

Người của Ma tộc nuốt nước miếng.

Những người từng nói tới đôi mắt của chủ tử trước đây đều chưa từng được sống.

Còn những người này chỉ bị Ma chủ thổi bay, cũng là những người đầu tiên không bị giết khi bàn tới đôi mắt của Ma chủ.

Bọn họ đều cho rằng Ma chủ sẽ tức giận.

Dù sao cũng bị từ chối ngay trước mặt mọi người, gần như mất hết thể diện.

Nhưng chẳng những hắn ta không tức giận, mà hắn ta còn cười tươi, đến gần Cố Thanh Hy hơn: “Tỷ không muốn gả, vậy ta gả, ta gả cho tỷ”.

Mọi người: “Ặc…”

Đây là Ma chủ vui giận thất thường, quyết đoán sát phạt của họ sao?

Cố Thanh Hy cũng không ngờ Tư Mạc Phi lại mặt dày đến thế.

Đường đường là một nam tử hán, còn là người đứng đầu Ma tộc lại muốn gả cho người khác?

“Ngươi bị điếc hay bị mù, không thấy ta đã có trượng phu rồi à?”

“Dạ Mặc Uyên kia không xứng với tỷ. Chỉ có bản toạ mới xứng với tỷ, đứa con trong bụng tỷ, bản toạ cũng sẽ nuôi”.

“Ai dám nuôi con của bản vương!”

Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang mặt nạ quỷ, trên người có khí thế bá vương đứng đầu thiên hạ chậm rãi đi tới.

Người đàn ông không thấy rõ dung mạo, nhưng trên người lại có khí thế nghiêm nghị, những người đứng gần hắn đều không khỏi hoảng sợ, còn lập tức muốn quỳ xuống.

Ở trước mặt nam nhân này, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.

Cố Thanh Hy thấy Dạ Mặc Uyên đi ra thì không khỏi che trán.

Nàng chỉ muốn mượn cơ hội chạy ra ngoài, đi tìm ba chìa khoá hình trái tim.

Dù tạm thời không thể trốn đi, nàng cũng muốn tìm một chỗ để ngủ.

Đội ngũ hai bên khí thế hung hăng, giương cung bạt kiếm, có thể đại chiến bất cứ lúc nào.

Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đứng đối mặt nhau, trong mắt cả hai đều chứa đựng thuốc súng.

Xung quanh ngoài Ma chủ và Cố Thanh Hy, gần như tất cả mọi người đều bị khí thế của Dạ Mặc Uyên áp đảo.

Ma chủ nở một nụ cười rực rỡ động lòng người.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là một tên bại tướng, thế nào, trận chiến hôm qua vẫn chưa đủ sao?”

Giáng Tuyết rút kiếm, chỉ muốn được xông lên giết chết hắn ta.

Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.

Lợi dụng lúc độc hàn của chủ tử phát tác mà đánh lén, thế là giỏi lắm sao?

Nếu độc hàn của chủ tử không bị tái phát, công lực trên người cũng không bị Vương phi hút đi nhiều như thế, thì sao có thể mắc mưu của hắn ta được?

“Tư Mạc Phi, ngươi rất xấu”.

Dạ Mặc Uyên nhìn hắn ta chằm chằm, nghiêm túc nói một câu.

Một câu nói đơn giản lại khiến Ma chủ nổi giận.

Bàn tay đang vuốt tóc của hắn ta hơi dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất, hắn ta nheo mắt hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

“Bản vương nói ngươi rất xấu”.

“Gương”.

Hắn ta quát to một tiếng, hạ nhân nơm nớp lo sợ dâng gương lên.

Tư Mạc Phi cầm gương nhìn tới nhìn lui, khi thấy quyền ấn trên mặt, nụ cười của hắn ta dần biến mất.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Hắn ta xé một miếng vải đỏ che khuôn mặt anh tuấn của mình lại.

“Dạ Mặc Uyên, bản toạ ghét người khác đánh vào mặt nhất”.

“Vậy à, ngươi không cần cả thể diện, còn sợ người khác đánh vào mặt người à”, Dạ Mặc Uyên nói với giọng điệu châm chọc, chỉ cần không bị mù, những người ở đây gần như đều hiểu ý hắn.

Chỉ có Ma chủ nghe không hiểu, hắn ta cãi lại: “Ngươi có gan thì tháo mặt nạ xuống, cho người khác nhìn kỹ khuôn mặt bị người ta đánh bầm của ngươi đi”.

Cố Thanh Hy biết nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến, một trận đại chiến kinh khủng.

Vì ngọn lửa chiến tranh bắt đầu bùng lên rồi.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Cố Thanh Hy rón rén muốn rời khỏi đây.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên nói: “Vương phi, cho người đàn ông này biết nàng là Vương phi của bản vương, ngoài bản vương, tuyệt đối sẽ không gả cho người nào khác”.

Cố Thanh Hy đang nhón chân suýt không đứng vững.

“Vương gia, ta có thể không nói không?”

“Không thể”.

Ma chủ cất lời: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ nói với hắn ta, có phải tỷ đã chán hắn ta rồi, muốn hoà ly với hắn ta để gả cho bản toạ không?”

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật: “Chó con, ta có thể không trả lời không?”

“Không thể”.

Cố Thanh Hy cạn lời.

Bọn họ đánh nhau có thể đừng kéo nàng vào không.

Người của Ma tộc: “…”

Người của phủ Dạ Vương: “…”

Chó con, có chắc là đang gọi Ma chủ không?

Nữ nhân này điên rồi à.

Không ngờ nàng ta dám gọi Ma chủ là chó con?

Hắn ta chỉ cần giẫm chân một cái, cả thiên hạ đều sẽ rung chuyển ba lần.

Mọi người đều cho rằng Ma chủ nghe Cố Thanh Hy gọi hắn ta là chó con thì chắc chắn sẽ tức giận.

Nhưng Ma chủ vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề tức giận vì hai chữ đó.

Ặc…

Chẳng lẽ Ma chủ không biết Cố Thanh Hy mắng hắn ta là chó à?

Hay là Ma chủ chỉ lo nhằm vào chiến thần nên không nghe thấy lời của Cố Thanh Hy.

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy là Ma chủ không nghe thấy, nếu không không thể nào không tức giận được.

Cố Thanh Hy nói: “Hai người tiếp tục trò chuyện đi, ta mệt rồi, ta đi nghỉ ngơi trước”.

“Cố Thanh Hy, nàng quay lại đây”.

“Có chuyện gì?”

“Nói với hắn, nhi tử của bản vương, không phải loại người tầm thường nào muốn nuôi cũng nuôi được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui