Cố Thanh Hy miệng thì nói khó xử, nhưng tay lại không khách sáo nhận lấy.
Nàng quan sát kiếm gỗ, xác định nó giống hệt với núi Kiếm Hình trên la bàn.
Nhưng nàng nghiên cứu một lúc lâu cũng không tìm được kiếm gỗ có cơ quan gì, hoặc có huyền cơ gì.
Nó chỉ như một thanh kiếm gỗ bình thường, nếu nói có chỗ nào đặc biệt thì thanh kiếm gỗ này có chút lâu đời.
“Cháu à, kiếm gỗ có gì khác thường sao? Sao cháu cứ… cứ quan sát nó mãi thế?”
“Không phải gia gia đã nói đấy sao, kiếm gỗ này là vật gia truyền được truyền lại đời đời của ông, cháu nhất định phải quan sát thật kỹ, khắc sâu nó vào trong lòng. Hơn nữa, lúc sờ kiếm gỗ, cháu còn có thể cảm nhận được tiên tổ trân trọng kiếm gỗ này như thế nào”.
Nàng nói đến hai chữ tiên tổ, Hoa lão gia tử nghe mà dâng tràn nước mắt.
Ông ấy biết ngay cháu gái mà ông ấy nhận là một đứa trẻ vô cùng hiếu thảo.
Chỉ mới vừa nhận ông ấy là gia gia thôi, nàng đã lập tức nhận luôn tổ tiên của ông ấy.
“Gia gia, ông nói kiếm gỗ này là tiên tổ truyền lại, vậy kiếm gỗ này là tiên tổ tự khắc sao?”
“Chuyện này… lão tổ tông không nói, ta cũng không rõ lắm”.
“Tiên tổ xem trọng kiếm gỗ này như vậy, nhất định có sự tích của nó phải không?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng chưa từng nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ giật giật, lại hỏi lần nữa.
“Thanh kiếm này trông như một ngọn núi, chắc nó khắc theo một ngọn núi nào đó nhỉ?”
“Chuyện này… lão tổ tông cũng không nhắc tới, ta cũng không rõ lắm”.
Trời ạ…
Hỏi gì cũng không biết.
Có phải ông lão này cố ý đùa cợt nàng không?
“Gia gia, ngoài để lại thanh kiếm gỗ này, lão tổ tông còn để lại cái gì nữa không? Hoặc là truyền thuyết gì đó về thanh kiếm gỗ này không?”
Hoa lão gia tử thở dài, có chút buồn bã: “Gia gia ta đi sớm, cha ta cũng đi sớm, trước lúc lâm chung, ngoại trừ để lại kiếm gỗ, dặn bọn ta đời đời phải dùng tính mạng bảo vệ thì không để lại gì khác nữa”.
Cố Thanh Hy chỉ muốn lôi cha và gia gia ông ấy từ quan tài ra.
Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể chưa nói xong đã trút hơi thở cuối cùng.
“À… đúng rồi, hình như cha ta để lại một câu nói”.
Cố Thanh Hy thấp thỏm.
“Câu nói gì?”
“Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ rõ”.
Cố Thanh Hy muốn đánh ông ta một trận thật đau.
Chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.
“Ông nhớ kỹ lại xem”.
“Hơn năm mươi năm rồi, sao có thể nhớ được chứ?”
“Ôi, gia gia, gia gia tốt của cháu, ông cố gắng nhớ lại đi mà, cháu thích nghe những chuyện này”.
Hoa lão gia tử đã mất cha mất mẫu thân lại mất thê tử từ lâu, cuối cùng ngay cả con gái và cháu gái cũng mất sớm.
Trong lòng ông ấy khao khát tình thân hơn bất kỳ ai.
Bây giờ Cố Thanh Hy kéo tay ông ấy không ngừng làm nũng, dường như ông ấy nhìn thấy con gái và cháu gái mình lúc nhỏ cũng kéo ông ấy làm nũng như thế.
Tim Hoa lão gia tử sắp tan chảy, sao nỡ phản bác nàng.
“Được được được, để gia gia nhớ kỹ lại xem, hình như cha ta nói tới cốc gì đó, núi gì đó… trận pháp gì đó”.
“Đan Hồi Cốc?”
“Đúng đúng đúng, chính là Đan Hồi Cốc, sao cháu lại biết?”
“Mấy hôm trước cháu và Vương gia ra ngoài, gặp được vài người của Đan Hồi Cốc. Ông nói cốc gì đó, trong đầu cháu lập tức hiện lên ba chữ Đan Hồi Cốc ấy mà”.
“Xưa nay Đan Hồi Cốc luôn ẩn thế, sao lại đột nhiên ra ngoài?”
“Chuyện này cháu cũng không biết. Gia gia, ông có quen thuộc với Đan Hồi Cốc không?”
“Không, chưa đến đó bao giờ”.
Thế à?
Vậy thì thật đáng tiếc.
Nàng còn tưởng ông lão biết chút gì về Đan Hồi Cốc chứ.
“Vậy ông nhớ lại xem là núi gì, trận pháp gì?”
“Lâu quá rồi, ta thật sự không nhớ nổi, nhưng ta từng nhìn thấy cha ta lầm bầm muốn đi tìm một món đồ, một món đồ rất quan trọng. Ta hỏi ông ấy là món đồ gì, ông ấy chỉ nói là món đồ mà đời đời Hoa gia chúng ta đều phải tìm”.
Hơ…
Đó rốt cuộc là món gì, ông ấy vẫn không nói rõ.
Hoa lão gia tử chỉ vào kiếm gỗ trong tay nàng: “Nếu ta đoán không lầm, có lẽ món đồ mà Hoa gia chúng ta đời đời phải tìm liên quan đến thanh kiếm gỗ này”.
Chuyện này đương nhiên.
Cố Thanh Hy cũng biết thanh kiếm gỗ nho nhỏ này chắc chắn không chỉ bình thường như bề ngoài.
Một ông lão khác lải nhải: “Ta nói hai ông cháu các người huyên thuyên cả ngày, đã nói xong chưa?”
“Ha, ngươi đang đố kỵ ta nhận một cô cháu gái à?”
“Phải phải phải, ta đố kỵ, ngươi nhận nàng làm cháu gái, chẳng phải Vương gia cũng trở thành cháu ngươi sao? Ngươi cũng không sợ Vương gia mắng chết ngươi”.
“Ha, ta có gì phải sợ, chẳng lẽ ta còn không làm gia gia của Vương gia được hay sao? Ta cũng không phải thuộc hạ của Vương gia, ở lại đây cũng chỉ vì báo ân mà thôi”.
“Báo ân?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Hoa lão gia tử hình như không muốn nói nhiều, chỉ chuyển đề tài: “Cháu đang mang thai, ở đây gió lớn, ta dẫn cháu về phòng nghỉ ngơi trước”.
Nói xong, trận Nhu Tràng vốn đã biến mất, không biết vì sao lại khởi động lần nữa.
Hơn nữa, lần khởi động này còn mạnh hơn lúc trước mười mấy lần.
Hai ông lão đang nói cười với Hoa lão gia tử không kịp đề phòng, lập tức bị xoắn nát vụn.
“Lão lục, lão bát…”
Mọi người vừa giận vừa đau lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị xoắn nát vụn.