Dạ Mặc Uyên nuốt xuống tiếng rên như bị bóp nghẹt vào trong bụng, ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy sinh tử, hay phải hi sinh bản thân, hắn vẫn cố gắng hết sức che chắn cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng cũng lộ vẻ cảm động.
“Vứt bỏ ta rồi tự mình rời khỏi đi”.
“Nàng là thê tử của bản vương, bản vương không thể bỏ rơi thê tử và đứa bé của mình để riêng lẻ chạy thoát thân được”.
Cố Thanh Hy nỗ lực nâng lên mí mắt nặng trĩu, gian nan nói: “Đồ ngốc, ta vẫn luôn lợi dụng chàng, chàng không nhìn ra sao?”
Dạ Mặc Uyên nở nụ cười đắng chát.
Hắn đúng là rất ngốc, rõ ràng biết nàng chẳng có vài phần tình cảm chân thật với mình mà nhiều hơn là lợi dụng nhưng vẫn chịu đựng và cảm thấy nó ngọt ngào như đường mật.
Một luồng ánh sáng khác lại công kích tới trên người nàng nhưng một lần nữa bị Dạ Mặc Uyên dùng thân thể máu thịt của mình ngăn cản.
Đôi mắt Cố Thanh Hy co rút thống khổ, nàng vùng vẫy muốn xuống nhưng Dạ Mặc Uyên ôm rất chặt, dù nàng vật lộn thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc của hắn.
Cố Thanh Hy gào thét: “Tên ngốc nhà ngươi, trong bụng ta căn bản không có đứa trẻ nào cả, ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi”.
Ầm…
Dạ Mặc Uyên suýt chút bị trúng sét đánh, sắc mặt vốn đã tái xám của hắn nay càng thêm tái nhợt.
“Nàng… nàng vừa nói cái gì”.
Vì một giây lơ đễnh, không biết trên người đã bị chém bao nhiêu nhát đao.
Nếu không phải Ma chủ kịp thời ra tay hiến tế ra hoa ăn thịt người, e rằng hắn đã bị dây mềm cắt thành hai nửa từ lâu.
“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.
…
Hiện trường đều là tiếng hít khí lạnh.
Vương phi không mang thai đứa con của chủ tử…
Điều này là thật hay giả?
Ma chủ cũng choáng váng một hồi.
Không mang thai?
Vậy hắn không cần phải nuôi con cho người khác nữa sao?
Thanh Phong Giáng Tuyết quả thực không dám tin vào đôi tai của mình.
Vương phi thật lớn mật, vậy mà loại chuyện như vậy cũng có can đảm nói dối.
Nhịp tim của Dạ Mặc Uyên đập càng lúc càng nhanh, như thể nó sẽ vỡ tan bất cứ lúc này.
Cả người hắn nhẹ bẫng trống rỗng, trong đầu mãi vang vọng câu nói kia Cố Thanh Hy.
“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.
Nàng ấy không quan tâm tới hắn…
Nàng không mang thai đứa con của hắn…
Tại sao…
Tại sao lại lừa hắn?
Tại sao đại phu bắt mạch đều nói rằng trong bụng nàng đang mang máu mủ của hắn…
Cao thủ giao tranh không có chỗ tồn tại cho sơ hở, huống hồ hắn còn bị vây hãm trong sát trận thượng cổ bá đạo và hung hiểm như vậy, thứ phải đối diện há phải là cao thủ bình thường có thể so sánh được.
Dạ Mặc Uyên liên tiếp bị giáng đòn nặng nề.
Cũng không biết hắn bị trận pháp đánh bị thương hay là bị Cố Thanh Hy đả kích dẫn tới toàn thân phát lạnh, không kìm được nôn ra một ngụm máu đen.
“Vương gia…”
“Chủ tử…”
Cố Thanh Hy tiếp tục rống: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đang ngây ngẩn cái gì vậy, muốn ngẩn người thì đợi khi ngươi thoát ra ngoài lại làm, ngươi mau thả ta xuống”.
Nàng lại vùng vẫy thêm một hồi, nhưng lực hút trên lưng Dạ Mặc Uyên càng lúc càng chặt, giống như một khi hắn buông tay sẽ hoàn toàn đánh mất nàng vậy.
Cố Thanh Hy bất lực từ bỏ, nàng lấy ra ám khí trong nhẫn không gian của bản thân, bất luận thân thể có đau đớn thế nào vẫn gắng gượng bắn về phía từng lớp xương tay khô dưới đất kia.
Bàn tay xương khô không sợ ám khí, chúng không chút sứt mẻ càng lúc càng ghì chặt lấy chân của Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy dứt khoát lấy ra độc dược ném vào chúng.
Chúng vẫn không có chút cảm giác nào, bao gồm cả việc nàng dùng kiếm mềm chặt xuống cũng không hề có hiệu quả.
Trời, thật là kỳ quái.
Những thứ trong trận pháp này rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Mắt thấy bánh răng sắc bén càng lúc càng tiến tới gần, lưới cũng phủ xuống, tình thế sớm đã không cho họ có thời gian cân nhắc thêm, chỉ có thể phá trận càng sớm càng tốt.
Tiểu Cửu Nhi rít lên chi chi.
Nó không thể giữ được lâu hơn nữa, thân rắn của nó sắp đứt đoạn rồi…
“Tách…”
Trên trán Dạ Mặc Uyên chảy xuống một giọt mồ hôi.
Trận pháp quá bá đạo, e rằng cả hai người muốn rời khỏi là chuyện không có khả năng.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe, trong lòng hạ quyết tâm.
Hắn vận dụng sức lực toàn thân bắn thẳng tiêu ngọc vào trận bánh răng chính diện, phá vỡ một bên của trận bánh răng, sau đó lật người hất ra Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng.
Cùng lúc đó hắn cũng từ bỏ việc chống chọi với nguy hiểm quanh thân, chỉ dốc cạn nội lực đẩy lùi dây mềm và huyền quang xung quanh Cố Thanh Hy, bảo vệ nàng rời đi.
Khoảnh khắc một mặt của trận bánh răng bị phá tan, Cố Thanh Hy liền đoán được suy nghĩ của hắn.
Nàng kinh hoảng hét lên: “Không..."
Vào lúc này nàng thực sự bị cảm động tới.
Cũng sợ hãi.
Dạ Mặc Uyên biết rõ nàng lừa gạt hắn hết lần này tới lần khác, cũng biết ngay cả chuyện mang thai giả nàng cũng dám làm nhưng dưới tình huống cam go vẫn tình nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy cơ hội sống cho nàng.
Sao nàng có thể gánh vác nổi đây…
Trong đôi mắt mịt mù nước mắt, nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười thê lương của Dạ Mặc Uyên.
Nụ cười ấy khiến người ta quá chua xót, có thất vọng, có quyến luyến, còn có cả không nỡ và phẫn nộ đủ loại tâm tình hòa quyện vào nhau.