Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Ma chủ không hề do dự, bế Cố Thanh Hy lên, định rời khỏi nơi này.

Nhưng trận pháp của sơn trang Thu Phong đã giữ họ lại.

Đôi mắt tà mị của ma chủ lóe lên một thứ sát khí ngút trời, thứ sát khí này nồng nặc đến mức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó phải giật mình.

Sát khí mạnh quá.

Hắn ta muốn làm gì?

Ma chủ ngạo nghễ nhìn tất cả mọi người, gần như rít một câu qua kẽ răng: “Hôm nay ai dám ngăn cản bản tôn đưa nàng rời đi, Phật cản giết Phật, thần cản giết thần”.

Những người quen với ma chủ đều biết, hắn ta nổi giận rồi.

Bao nhiêu năm nay, họ chưa từng trông thấy ma chủ nổi nóng.

Mà một khi ma chủ nổi giận, chỉ có cảnh máu chảy thành sông.

Người của sơn trang Thu Phong vẫn bao vây quanh ma chủ và những người khác, cho dù hắn ta mạnh đến đâu cũng không hề nhượng bộ.

Hoa lão gia tử nổi nóng: “Đặt cháu gái ta xuống, nếu không, cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không để ngươi rời đi!”

“Hờ… không biết tự lượng sức”.

Ma chủ khẽ ngoắc ngón tay, định ra tay tiêu diệt luôn ông ấy.

Cố Thanh Hy đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn ta, yếu ớt nói: “Không… không được phép đả… đả thương ông ấy”.

Bởi vì câu nói này của nàng, sát khí của ma chủ hướng về phía Hoa lão gia tử giảm bớt đi khá nhiều.

“Ta nói câu cuối cùng, các ngươi có chịu nhường đường không”.

Hắn ta đảo mắt nhìn đám đông, sau cùng ánh mắt ghim chặt lên người Dạ Mặc Uyên, chuẩn bị đại sát tứ phương bất cứ lúc nào.

Dạ Mặc Uyên cố nén cảm giác khó chịu để đứng lên, đối đầu cùng ma chủ.

Đôi bên đều biết rằng Cố Thanh Hy bị thương quá nặng, nếu còn tiếp tục chần chừ chỉ khiến nàng mất mạng. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Dạ Mặc Uyên chỉ nói một câu: “Cố Thanh Hy buộc phải ở lại”.

“Hừ… chỉ dựa vào đám lang băm của ngươi mà có thể chữa khỏi cho nàng sao? Hay là dựa vào ngươi? Dạ Mặc Uyên, bây giờ chính bản thân ngươi còn khó giữ mình”.

Dạ Mặc Uyên búng tay một cái, đội quân mặc giáp đen chi chít như hạt vừng đột nhiên bao vây sơn trang Thu Phong, một con kiến cũng không lọt.

Đứng đầu là mười hai vị đại tướng mắt sáng như đuốc, mặc áo giáp từ đầu đến chân, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.

Ma chủ khẽ nheo mắt: “Quân đoàn Long Vũ”.

Ánh mắt của đám đông trong Ma tộc thoáng lóe lên vẻ khiếp sợ không dễ gì thấy được.

Lời đồn rằng quân đoàn Long Vũ thế như vũ bão, tấn công không lần nào không diệt địch, đánh nhau không lần nào không chiến thắng, giết người như ngóe.

Họ là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong tay Dạ Mặc Uyên, sở dĩ Dạ Mặc Uyên có thể bách chiến bách thắng, không thể thiếu công lao của đội quân này.

Quân đội Long Vũ là đội quân mà người trong thiên hạ ai cũng sợ, dùng câu “nghe thôi đã mất mật” để nói về họ cũng không hề quá lời.

Bởi vì ngoại trừ tác chiến dũng mãnh, họ còn là những cao thủ trong các cao thủ nếu tách riêng từng người ra khỏi đội ngũ.

Quân đoàn Long Vũ hoặc là không xuất hiện, một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ là một trận chiến lớn.

Mà bây giờ Dạ Mặc Uyên dùng tới cả quân đoàn Long Vũ chỉ vì một người phụ nữ.

Cho dù ma chủ võ công cao cường, nhưng hắn ta có thể một địch mười, một địch trăm, thậm chí một địch một ngàn, nhưng không thể nào một người địch vạn.

Bất kể cao thủ nào cũng chẳng thể đạt tới mức độ đối địch cùng cả quân đoàn Long Vũ.

Dạ Mặc Uyên nói: “Nếu Dạ Mặc Uyên này đã không muốn, trên thế giới này không ai có thể đưa nàng đi được”.

“Trùng hợp ghê, người mà Tư Mạc Phi này muốn đưa đi, cả thế giới không ai có thể ngăn cản được”.

“Ngươi cứ việc thử xem”.

“Ta đang có ý định này, bản tôn từ lâu đã muốn đọ sức cùng thử quân đoàn Long Vũ bách chiến bách thắng chưa một lần thất bại trong truyền thuyết rồi”.

Sát khí mịt mùng khắp sơn trang Thu Phong, một số người nhát gan không khỏi thấy hai chân mình run rẩy.

Muông thú ở sơn trang Thu Phong phát giác thấy sát ý đáng sợ, con nào con nấy tranh nhau bay đi hết, đến cả con chuột đang ngủ trong hang cũng bồn chồn bất an, kéo đuôi nhau chạy ra khỏi lỗ chuột, vọt đi khắp nơi.

Cố Thanh Hy khó chịu như bị thiêu trên ngọn lửa.

Nàng cảm thấy đầu nặng chân lâng lâng, toàn thân như không thuộc về mình nữa.

Đau!

Đau đến mức nàng gần như không cử động nổi, thậm chí muốn ngất xỉu luôn.

Nhưng nàng không dám ngất đi.

Tư Mạc Phi và Dạ Mặc Uyên thế lực quá khổng lồ, một khi hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông, sinh linh lầm than.

Vì nàng mà gây ra cảnh giết chóc ấy, không đáng đâu.

Cố Thanh Hy cắn rách môi, cưỡng ép bắt bản thân phải tỉnh táo, nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay của Tư Mạc Phi.

Nàng gần như khẩn khoản cầu xin: “Bởi vì ta mà rất nhiều người đã chết thảm trong trận chiến rồi, nếu vẫn còn người nào đó vì ta mà hi sinh vì ta mà chảy máu, quãng đời sau này ta sẽ sống trong tội nghiệt”.

Ma chủ cười nhạo, không hề để tâm: “Chỉ là một lũ kiến hôi, chết thì chết thôi”.

“Chúng sinh đáng quý, không ai là con sâu cái kiến hết, khụ khụ…”

Cố Thanh Hy ho ra một búng máu tươi, khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên được phen hết hồn.

Thái y bắt mạch rồi run rẩy nói: “Vương phi bị thương quá nặng, vi thần… vi thần y thuật có hạn, e là… e là không cứu nổi vương phi, phụt…”

Ma chủ búng tay giết luôn tên thái y kia.

Giọng điệu của hắn ta rất không vui: “Lang băm, chỉ biết dọa người ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe lão nói linh tinh”.

Ma chủ quay đầu nhìn Cố Thanh Hy nhưng chỉ thấy nàng đã hôn mê ngã lăn ra đất, đã vậy còn được Dạ Mặc Uyên ôm lấy.

Hắn ta nổi giận, lập tức cướp người: “Dạ Mặc Uyên, bỏ cái móng giò heo của ngươi ra!”

Dạ Mặc Uyên ôm lấy cơ thể dần dần lạnh ngắt của nàng, nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay hắn lập tức vung ra phía trước ngăn cản ma chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui