Thứ này vừa mặn vừa cháy khét!
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ uống hết phần còn lại đi!"
"Hơi nóng, ta đợi nó nguội rồi mới uống tiếp".
"Được rồi, từ nay về sau ngày nào ta cũng sẽ nấu cho tỷ uống".
"Phụt..."
Cố Thanh Hy suýt chút nữa đã phun hết ra.
Mỗi ngày đều nấu cho nàng uống?
Nàng vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
"Sao vậy, tỷ sợ ta làm việc vất vả sao? Đừng lo lắng, nấu tổ yến cho tỷ uống ta không cảm thấy vất vả chút nào".
Cố Thanh Hy không muốn nói về chủ đề này với hắn nữa, vì vậy nàng đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Lúc nãy ngươi đã nói ta là nữ nhân của ngươi?"
"Đúng vậy". . truyen bjyx
"Nếu như ta đã là nữ nhân của ngươi thì ta có thể đi dạo ở bất cứ đâu trong ma tộc đúng không?"
"Đúng vậy".
"Nghe nói núi Vân Kỳ trước kia là tổng bộ của ma tộc, nên ở đây chắc hẳn có rất nhiều di tích cổ. Ngươi có thể dẫn ta đi xem nhưng di tích đó được không?"
"Di tích cổ?"
Ma chủ thầm lẩm bẩm.
Mặc dù núi Vân Kỳ từng là tổng bộ của ma tộc nhưng sau một cuộc chiến thì ở nơi này đã không còn gì cả.
Làm gì có di tích chứ?
Cố Thanh Hy cúi đầu, sốt ruột nhìn hắn nói: "Ví dụ như cấm địa..."
"Cấm địa?"
"Đúng vậy, ta nghe nói có một cấm địa ở núi Vân Kỳ, là tổng bộ cũ của ma tộc, ta muốn vào đó xem thử, ngươi có thể dẫn ta vào đó xem có được không?"
Ma chủ từ trước đến giờ vẫn luôn ngoan ngoãn vậy mà nay lại không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: "Ở cái nơi đổ nát đó chỉ có toàn xương khô, có cái gì đẹp đâu chứ, ta sẽ dẫn tỷ đi nơi khác du ngoạn".
Sắc mặt của Cố Thanh Hy lập tức trầm xuống.
"Vậy mà ngươi còn nói là quan tâm đến ta, đúng là dối trá! Nếu ta biết ngươi sẽ không dẫn ta đến đó thì ta cũng đã không phí công đánh cược với người khác".
"Đánh cược với người khác?"
"Còn không phải sao, ta nói với mọi người rằng ngươi đối xử với ta rất tốt, chỉ cần ta muốn đi đâu thì ngươi nhất định sẽ dẫn ta đi. Bọn họ không tin cho nên ta mới mượn cấm địa để đánh cược. Bây giờ thì hay rồi, ta thua cược mất hết mặt mũi, chi bằng để ta chết đi cho xong".
"Ta sẽ đưa tỷ đến bất cứ nơi nào tỷ muốn ngoại trừ nơi đó".
"Ngoại trừ cấm địa thì ta không muốn đi đến đâu khác cả".
Cố Thanh Hy cố chịu đựng đau đớn, kéo chăn bông lên trùm kín đầu.
"Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thua thảm đến như vậy, ta không còn mặt mũi gì gặp người khác, ta không muốn sống nữa".
Đôi mắt hoa đào lấp lánh của ma chủ khẽ nheo lại, hắn ta nhẹ nhàng kéo chăn bông của Cố Thanh Hy xuống, sợ rằng nàng sẽ tự làm mình ngạt thở.
Nhưng Cố Thanh Hy đã giữ chặt nó, ma chủ sợ rằng nếu như hắn ta dùng thêm lực thì sẽ làm tổn thương nàng thêm một lần nữa.
Hắn ta chỉ có thể nhẹ nhàng thuyết phục: "Cấm địa rất nguy hiểm, tương truyền rằng nơi đó là nơi chôn thân của ma chủ, vô số ma chủ đều đã chôn thân ở đó, có thể nói đó là cơn ác mộng của mọi ma chủ, cho dù là ma chủ của ma tộc cũng không muốn bước vào".
Hắn ta muốn nói cho nàng biết.
Nơi đó rất nguy hiểm.
Ngay cả khi hắn ta là ma chủ khiến người người sợ hãi thì hắn ta vẫn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, nàng chỉ mới đạt tới cấp ba.
"Nếu ta không đi đến đó thì ta sẽ rất mất mặt".
"Tỷ đã đánh cược với ai, bây giờ bản tọa sẽ giết chết kẻ đó, kẻ nào dám giễu cợt tỷ thì bản tọa cũng sẽ giết không tha".
"Ta xem thường chính mình, cho nên ngươi cũng sẽ giết ta chứ gì".
"Tiểu tỷ tỷ..."
Ma chủ bất lực, hắn ta đã cố gắng nhiều lần nhưng cũng không thể kéo chiếc chăn bông đang trùm trên đầu nàng xuống.
Đột nhiên Cố Thanh Hy kéo chăn bông xuống tỏ vẻ uất ức nhìn ma chủ, sau đó làm nũng nói: "A Mạc, ta biết ngươi tốt với ta nhất, ngươi không nỡ nhìn thấy ta đau khổ đâu phải không?"
"Võ công của ngươi cao cường, không ai có thể sánh bằng. Chỉ cần ngươi muốn thì không có nơi nào cản được bước của ngươi, ta tin rằng ngươi hoàn toàn có thể đưa ta đến đó. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi, không chạy lung tung".
Ma chủ rất thích nhìn thấy nàng làm nũng, cũng thích nhìn thấy nàng sùng bái hắn ta.
Nhưng hắn ta thực sự không muốn vào cấm địa.
"Ý trung nhân của ta nhất định phải là một cao thủ vô song, nếu như ngươi không thể bảo vệ ta ở trong cấm địa thì chi bằng ta ở lại cùng Dạ Mặc Uyên, ít nhất thì Dạ Mặc Uyên cũng có thể bảo vệ ta".
"Dạ Mặc Uyên đã hao tổn rất nhiều nội lực, hắn bây giờ còn không phải là đối thủ của ta, làm sao có thể bảo vệ cho tỷ được?"
"Cho dù Dạ Mặc Uyên mất đi nội lực hay hàn độc phát tác thì hắn cũng sẽ không nhát gan như ngươi. Ngươi đường đường là một ma chủ mà còn không dám đưa ta vào cấm địa, vậy thì ngươi có thể làm được gì chứ?"
Câu nói này chắc chắn đã làm trái tim ma chủ tổn thương.
Câu nói này cũng đã kích thích hắn ta.
"Không phải chỉ là một cấm địa thôi hay sao, tỷ muốn đi thì ta mang tỷ đi là được chứ gì!"
Dứt lời ma chủ cũng có chút hối hận, nhưng Cố Thanh Hy đã vội vàng tiếp lời.
"Đây là do ngươi nói đó, ngươi không được nuốt lời, nếu không thì ngươi sẽ là một kẻ hèn nhát".
Trong một khoảnh khắc, ma chủ cảm thấy như mình đang bị lừa.
Quên đi, cho dù hắn ta nhận ra mình bị lừa thì thế nào?
Ai bảo hắn ta lại thích nàng chứ?
"Cấm địa nguy hiểm, tỷ chữa trị vết thương trước rồi ta sẽ mang tỷ đi vào trong đó".
"Không sao đâu, ngày mai chúng ta đi".
"Ngày mai?"
Toàn thân nàng lúc này đang chằng chịt những vết thương dày đặc, có nhiều vết còn mưng mủ thối rữa, đại phu đã nói nàng phải nằm trên giường tịnh dưỡng ít nhất một tháng.
Làm sao nàng có thể đứng dậy trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Cố Thanh Hy nói: "Đúng vậy, ngày mai vết thương của ta sẽ hồi phục thôi. Bản thân ta cũng là đại phu, ngươi đừng lo lắng, ta biết mình phải làm gì".