Mọi người không khỏi rùng mình, đồng thanh nói: "Ma chủ anh minh".
"Haiz... bản tọa biết có rất nhiều người vẫn không phục, nhưng thế thì sao? Trên đời này kẻ mạnh luôn thắng. Có ý kiến gì thì trước hết hãy đánh thắng bản tọa rồi tính sau".
"Thuộc hạ không dám".
Mọi người đều nín thở.
Không ai có thể vào cấm địa ngoại trừ ma chủ.
Nhưng bây giờ ma chủ lại bất chấp các quy tắc của tổ tông mà cho phép một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng tiến vào cấm địa.
Chuyện này…
Đây không phải là chuyện vô lý lắm hay sao?
Trong lòng bọn họ tuy không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Ma chủ của bọn họ là một người tàn ác, chỉ cần hắn ta muốn thì hắn ta có thể xuống tay giết chết bất cứ ai, chưa bao giờ quan tâm đến quan hệ hay tình nghĩa gì.
Đồng tử của Cố Thanh Hy co lại.
Ma chủ giết người không ghê tay, lời đồn tuyệt đối không sai.
Rõ ràng đám thủ hạ cũng không nói hay làm sai điều gì, nhưng hắn ta lại lạnh lùng xuống tay giết người, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng khinh miệt lạnh nhạt, thật khiến người khác phải cảm thấy kinh tởm.
Cố Thanh Hy từng nghĩ rằng mình cũng hiểu được chút ít về con người của Tư Mạc Phi, nhưng bây giờ nàng nhận ra hình như mình chẳng hiểu gì về hắn ta cả.
Tư Mạc Phi có đôi khi đơn giản đến mức ngốc nghếch, chỉ số thông minh gần như không có.
Có đôi khi hắn ta lại máu lạnh tàn bạo, giết người như ngả rạ, như thể mạng người trong mắt hắn không đáng giá một xa.
"Tiểu tỷ tỷ, sao tỷ không nằm trên giường tĩnh dưỡng mà lại đi ra đây?"
Bên tai nàng bỗng truyền đến giọng nói ngọt ngào của ma chủ, lúc này Cố Thanh Hy mới giật mình phản ứng.
Vừa ngẩng đầu thì nàng thấy đám người ma tộc đều đã biến mất, trước mắt nàng chỉ còn lại Tư Mạc Phi đang nở nụ cười trong sáng với nàng.
"Nằm lâu quá cũng khó chịu".
Cố Thanh Hy nhìn cảnh vật đằng xa, có cảm giác đang nhìn thấy núi non trùng điệp.
Nàng khập khiễng trở về phòng.
Ma chủ nhếch môi cười, đi về phía trước cõng Cố Thanh Hy trên lưng.
“Ngươi làm gì vậy, để ta xuống”, Cố Thanh Hy vùng vẫy.
"Chân của tỷ không tốt, để ta làm chân cho tỷ".
"Chân của ngươi không tốt thì có, chân của cả nhà ngươi đều không tốt".
"Cả nhà ta chỉ có tỷ là người thân duy nhất".
Ma chủ nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù hắn ta đang cười nhưng Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần bi thương.
Nàng vùng vẫy một chút rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn ta.
Cho dù nàng đã quen biết hắn ta từ lâu nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta thì nàng vẫn không khỏi sững sờ.
Thật đẹp.
Hắn ta còn xinh đẹp hơn nàng.
Cố Thanh Hy nói: "Ta không phải là người thân của ngươi".
"Bản tọa nói phải là phải".
Sự bi thương trong ánh mắt ma chủ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại sự vui vẻ đắc ý.
"Tỷ nói nằm lâu khó chịu, vậy thì ta sẽ cho tỷ mượn lưng để đi dạo khắp nơi".
Trước mặt Cố Thanh Hy, ma chủ chưa bao giờ sử dụng hai chữ "bản tọa", chỉ xưng là "ta".
Ma chủ đang cõng nàng trên lưng, điều này khiến tất cả mọi người trong ma tộc đều sợ hãi.
Ma chủ trước giờ luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại cam tâm tình nguyện cõng một nữ nhân trên lưng?
Nữ nhân này là nữ nhân của chiến thần cơ mà?
Chẳng lẽ ma chủ của bọn họ đã thật sự xem trọng nữ nhân này rồi?
Tất cả mọi người đều không thể tin được rằng một người luôn khó hòa hợp như ma chủ lại có thể cõng một nữ nhân sau lưng mình, như một người bình thường đang cõng theo một nữ nhân đi tản bộ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
Trong lòng bọn họ cũng đã phần nào hiểu được tại sao ma chủ lại giết những thủ lĩnh kia.
"Tiểu tỷ tỷ, phong cảnh núi Vân Kỳ đẹp không?"
Vào buổi tối khí hậu ôn hòa, ráng chiều tuyệt đẹp, những ngọn núi mang những hình thù khác nhau nối tiếp san sát nhau.
Mỗi một tòa cung điện ở đây đều có những nét đặc trưng riêng, đi dạo ở đây cũng giống như đang đi trên mây vậy.
Đó thực sự là một nơi tốt để bỏ lại mọi thứ phía sau và sống ẩn cư, tiêu diêu tự tại.
“Gió lớn đến nỗi ta còn không mở nổi mắt ra, có thấy gì hay ho đâu”, Cố Thanh Hy bĩu môi nói ngược lại.
Ma chủ cũng không để ý, chỉ cười nói: "Vậy ta sẽ làm đôi mắt của tỷ, tỷ muốn đi xem chỗ nào ta sẽ cho tỷ xem chỗ đó".
"Ngươi nói mấy lời buồn nôn này với ta làm gì?"
"Khó chịu? Lời nói của A Mạc đều là những lời nói chân thành từ tận đáy lòng".
Cố Thanh Hy thỉnh thoảng thấy nhiều người hầu của ma tộc lén lút liếc nhìn họ, một số tỏ ra ghen tị, một số ngạc nhiên còn một số thì khiếp sợ.
Nàng muốn vùng vẫy lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của bọn họ thì nàng lại lặng lẽ nằm trên lưng của ma chủ, ngửi mùi thơm độc đáo của hoa mạn đà la trên cơ thể hắn ta.
Như vậy cũng tốt, để người của ma tộc hiểu lầm, về sau nàng lại có thể lập uy ở ma tộc.
"Tại sao lúc nãy ngươi lại giết bọn họ?"