Bánh hoa tươi thơm ngát ngon miệng, mềm dẻo, ngon hơn bất cứ bánh hoa tươi nào mà ông ta từng ăn.
Vành mắt hoàng đế Sở Quốc đong đầy nước mắt, nhưng lại kìm nén mà nuốt xuống.
Chỉ để lại một câu buồn bã: “Nếu Phong Nhi ở bên cạnh thì tốt biết mấy”.
Hoàng hậu Sở Quốc đứng dậy, nắm chặt tay ông ta.
Hoàng đế Sở Quốc thuận thế ôm bà ấy vào lòng.
Im lặng.
Trong doanh trướng im lặng như tờ.
Cố Thanh Hy nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lặng lẽ thở dài.
Phải, nếu Diệp Phong còn sống thì tốt biết mấy.
Hắn ta chắc chắn sẽ là vị hoàng tử hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng đế Sở Quốc cả đời chỉ cưới một mình hoàng hậu.
Với vai trò là một hoàng đế, không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ cưới một mình hoàng hậu, cũng không sinh con với người phụ nữ nào khác để có con nối dõi. Trong hoàng cung cổ đại này, e rằng không còn ai được như thế.
Nếu Diệp Phong còn sống, hoàng đế Sở Quốc chắc chắn sẽ rất yêu thương hắn ta.
Đáng tiếc…
Không có nếu như…
Cố Thanh Hy dẫn theo Tư Mạc Phi xoay người rời khỏi.
Bên tai vang lên giọng nói của hoàng đế Sở Quốc: “Để bọn họ an toàn rời đi. Truyền lệnh, tất cả rút khỏi núi Vân Kỳ”.
Cách đêm rằm tháng tiếp theo chỉ còn mười hai ngày.
Cố Thanh Hy cần phải bôn ba tới ba nơi, tìm ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao, sau đó lại đi tìm viên Long Châu thứ sáu, tiếp đó là viên Long Châu thứ bảy.
Thời gian mười hai ngày quá gấp gáp.
Cố Thanh Hy đợi không kịp, bảo Tư Mạc Phi lập tức đưa nàng đến cấm địa Ma tộc.
Ma chủ ép nàng vào góc tường, nói một cách đầy quyến rũ: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ sốt ruột đến cấm địa như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Hy đang định lên tiếng, Ma chủ đưa ngón tay thon dài lên miệng, xuỵt một tiếng, giọng nói dường như có loại ma lực có thể mê hoặc người khác: “A Mạc không thích cảm giác bị lừa, tiểu tỷ tỷ không được lừa A Mạc. Đương nhiên, A Mạc biết chắc chắn tỷ sẽ không nỡ lừa ta có đúng không?”
“…”
Lời đều để hắn ta nói hết rồi, nàng nên nói gì đây?
Cố Thanh Hy nhướng mày cười, trở tay dồn hắn ta vào góc tường, nhìn hắn ta một cách bá đạo: “Thế nào, ngươi hối hận rồi, không muốn dẫn ta vào đó nữa sao?”
“Tỷ tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Ta muốn vào đó xem cho biết, có được không?”
Ma chủ mỉm cười một cách quyến rũ, để mặc nàng nhìn từ trên cao, đè hắn ta một cách bá đạo. Ma chủ cười khanh khách: “Tỷ tỷ muốn có được chìa khóa hình ngôi sao đúng không?”
Cố Thanh Hy nín thở, tay khẽ siết chặt.
Mặc dù bề ngoài nàng không có gì khác thường, nhưng biến hóa nho nhỏ đó vẫn không thoát khỏi ánh mắt Ma chủ.
Ma chủ vốn chỉ là phỏng đoán, bây giờ hắn ta đã chứng thực được, Cố Thanh Hy vào trong cấm địa Ma tộc chỉ là muốn lấy được chìa khóa hình ngôi sao mà thôi.
Cố Thanh Hy buông hắn ta ra, vờ như không để tâm: “Gì mà chìa khóa hình ngôi sao, ta chưa nghe qua”.
Ma chủ cũng không để tâm, chỉ ôm cơ thể nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường: “Tiểu tỷ tỷ, thương thế của tỷ vẫn chưa khỏi, chân cẳng cũng chưa lành, không tiện đứng mãi. Tỷ ngoan ngoãn nằm ở đây, A Mạc sẽ về nhanh thôi”.
Cố Thanh Hy giơ tay muốn gọi hắn lại, nhương trước mắt đã không còn bóng dáng của Ma chủ.
Trời ạ…
Tên này không nhân cơ hội giấu chìa khóa hình ngôi sao đi đấy chứ?
Cố Thanh Hy xuống giường, khập khiễng ra ngoài, hỏi thủ vệ ở bên cạnh: “Ma chủ đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Bẩm phu nhân, thuộc hạ cũng không biết ma chủ đã đi đâu”.
“Gọi ai là phu nhân đấy?”
“Gọi người là phu nhân. Phu nhân, ma chủ nói sau này trên dưới Ma tộc đều phải gọi người là phu nhân. Nếu có ai kháng lệnh, đánh hai trăm gậy to”.
“…”
“Ngươi đi hỏi xem, ma chủ đi đâu rồi, nhanh chóng về bẩm báo cho ta”.
“Vâng thưa phu nhân”.
Bước chân Cố Thanh Hy lảo đảo.
Nàng gần như không dám tưởng tượng, nếu Dạ Mặc Uyên nghe thấy bọn họ gọi nàng là phu nhân thì có phái binh đến san bằng núi Vân Kỳ hay không.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, mang về tin tức là không ai biết ma chủ đã đi đâu, dường như hắn ta đã biến mất.
Lại hỏi thêm một lúc lâu, cuối cùng mới có người trả lời, ma chủ đã đi về phía cấm địa, nhưng tốc độ quá nhanh, không biết có phải ma chủ đã vào cấm địa hay không.
Tròn một ngày một đêm, Tư Mạc Phi vẫn không xuất hiện.
Cố Thanh Hy đứng ngồi không yên.
Không có ma chủ dẫn đường, nàng không thể vào được cấm địa.
Nếu Tư Mạc Phi di chuyển vị trí của chìa khóa hình ngôi sao, nàng muốn tìm sẽ rất khó.
Sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Hy không đợi được nữa định xông vào cấm địa thì Tư Mạc Phi lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta mặc áo rộng tay màu đỏ lửa, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, trên khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể soi ra khuyết điểm hiện lên vẻ tái nhợt như bị bệnh không dễ phát hiện.
Hắn ta uể oải dựa vào góc tường, chớp mắt với nàng đầy quyến rũ.
Cố Thanh Hy bực tức.
“Ngươi đã đi đâu?”