Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Tiểu Cửu Nhi bất mãn phản đối.

Nó là vua trong loài rắn, có chín cái đầu nên mới không phải là rắn bình thường, càng không phải là con rắn xấu xí.

Rắn trong thiên hạ có con nào so được với nó?

Vèo… Tiểu Cửu Nhi theo chỉ dẫn của đối phương mà di chuyển, động tác cực nhanh.

Thân rắn khá lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, Tiểu Cửu Nhi liên tục xuyên qua khắp vùng núi hoang.

Sau một nén hương…

Họ lại đi đến cạnh cây dương liễu.

Cố Thanh Hy sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi có biết dẫn đường không? Tư Mạc Phi, có phải ngươi đang trêu chọc ta không?”

“Lạ thật, sao lại vòng về thế? Rõ ràng ta đã đi con đường đó, có phải Tiểu Cửu Nhi dẫn sai lối rồi không?”

“Tiểu Cửu Nhi đi theo hướng ngươi chỉ, nếu ngươi không chỉ nhầm thì sao nó lại dẫn sai được?”

Tiểu Cửu Nhi ra sức gật đầu.

Đúng thế, đúng là thế nha!

Rõ ràng kẻ chỉ sai đường là hắn ta.

Ma chủ cảm thấy oan uổng: “Rõ ràng bản đồ vẽ con đường này mà, làm sao ta biết nó lại vòng về chỗ cũ chứ?”

Đỉnh đầu Cố Thanh Hy xuất hiện ba vạch đen thể hiện là nàng cạn lời rồi.

Hắn ta dẫn họ lòng vòng như đứa ngốc mà giờ còn thấy oan ức à?

Người oan ức nên là ai đây hả?

“Như vậy nhé, ngươi dẫn ta xuống núi trước, chỉ cần xuống núi là ta biết đường”.

“Chúng ta cứ lòng vòng ở đây một ngày một đêm là vì ngươi muốn xuống núi?”

“Đúng thế, dĩ nhiên là muốn xuống núi trước rồi, nếu không thể xuống núi thì sao chúng ta đến được Đan Hồi cốc”.

Cố Thanh Hy cảm thấy nàng sắp bị tên này làm cho tức chết: “Ngươi muốn xuống núi thì sao không nói sớm?”

“Tỷ cũng có hỏi ta đâu”.

“Mẹ nó… Thế cứ đi xuống thôi, vậy chẳng phải là xuống núi được rồi sao? Lòng vòng quanh co làm gì?”

Ma chủ như sực tỉnh: “Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ đến, Tiểu Cửu Nhi cứ đi thẳng phía trước, chúng ta xuống núi nào!”

Ngay cả Tiểu Cửu Nhi cũng vứt một ánh mắt xem thường cho ma chủ.

Với trí tuệ “cỡ đó” thì sao tên này lên làm ma chủ được nhỉ?

Cố Thanh Hy nghẹn một bụng lửa giận đi theo.

Xác định được phương hướng, Tiểu Cửu Nhi nhanh chóng dẫn họ xuống núi.

Cố Thanh Hy hỏi: “Đã xuống núi rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Đi phía này, hướng Đông Nam”, ma chủ chỉ về một hướng.

Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đó là hướng Tây Bắc”.

“Vậy à? Thế thì ta nhớ nhầm rồi, hẳn là đi về hướng Tây Bắc”.

“Chẳng phải ngươi nói với ta Đan Hồi cốc một năm bốn mùa, cây mọc um tùm, nằm ở trong dãy núi Thập Vạn sao? Hướng Tây Bắc đều là hoang mạc, làm gì có cây xanh rậm rạp”.

“Vậy chắc là vẫn ở đây, hướng Đông Nam”.

Nếu như có thể, nàng rất muốn nốc cho đối phương một cú để hắn ta tỉnh táo lại.

“Rốt cuộc là đi hướng nào? Tư Mạc Phi, đùa giỡn ta vui lắm sao?”

Gương mặt ma chủ lộ ra vẻ uất ức tủi thân: “Tiểu tỷ tỷ, trước giờ chưa có ai dám hung dữ với ta như thế, tỷ là người đầu tiên đó”.

“…”

Không chỉ hung dữ đâu, nàng muốn đánh người lắm rồi đây.

“Được rồi, tỷ đừng giận, đi về hướng Đông Tây, lần này không sai đâu”.

“Hướng Đông Tây hay là Đông Nam?”

“Hướng Đông Nam”.

“Ngươi vừa nói Đông Tây?”

“Có à? Ta nói là Đông Nam mà”.

“…”

Cố Thanh Hy buồn bực nói: “Nếu ngươi còn dẫn đi sai đường nữa thì sau này đừng đi theo ta”.

“Biết rồi”.

Tiểu Cửu Nhi lập tức bay theo hướng mà ma chủ chỉ.

Ma chủ lúc thì chỉ hướng này, khi thì nói phía kia, quanh đi quẩn lại hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Đi đến nỗi Cố Thanh Hy cũng choáng váng.

Nàng lờ mờ cảm nhận được là mình cứ lặp lại việc đi qua các ngọn núi mấy lần.

Tiểu Cửu Nhi cũng bị cách chỉ đường này làm cho chóng mặt, nó muốn nhanh chóng dẫn chủ nhân đến Đan Hồi cốc, nhưng ma chủ không ngừng chỉ loạn làm nó rất tốn thể lực, bắt đầu thở hổn hển rồi.

Lại qua thêm một ngày một đêm nữa, họ vẫn loanh quanh trong dãy núi Thập Vạn.

Lửa giận của Cố Thanh Hy từ từ dâng cao...

Cuối cùng cũng bùng nổ.

“Tiểu Cửu Nhi, dừng lại!”

Tiểu Cửu Nhi nghe lời ngừng bước, mệt mỏi thở hồng hộc.

“Tư Mạc Phi, đây là đâu?”

“Trên đường đến Đan Hồi cốc”.

“Đan Hồi cốc ở đâu?”

“Cái này… ở trong ngọn núi lớn này”.

“Đã hai ngày hai đêm rồi, ngươi dẫn ta quanh quẩn trên núi hoang này hai ngày hai đêm rồi đó! Ta muốn hỏi ngươi, phải mất bao lâu nữa mới có thể đến Đan Hồi cốc”.

Chỉ còn chín ngày nữa là đến đêm trăng tròn.

Thời điểm càng gần, nàng càng lo lắng.

Nàng không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo thôi.

“Là do tốc độ của Tiểu Cửu Nhi quá chậm, không thể trách ta”.

“Ngươi nhìn xem Tiểu Cửu Nhi mệt đến mức nào, đã một ngày một đêm, nó sức cùng lực kiệt rồi mà người còn trách nó à!”

Ma chủ nhìn theo tầm mắt của Cố Thanh Hy thì thấy Tiểu Cửu Nhi đã trở nên suy sút, miệng thở hổn hển, mắt oan ức nhìn mình.

Nó mệt đến mức động đậy cũng khó khăn.

A…

Chuyện này…

Được rồi, Tiểu Cửu Nhi thật sự đã rất mệt mỏi, nó liên tục di chuyển suốt một ngày một đêm, dùng hết sức, giờ còn trách nó à!

Nhìn dãy núi dài vô tận, ma chủ không thể không nhận sai như một đứa trẻ đã phạm lỗi.

“Ta… lạc đường rồi…”

Cố Thanh Hy tức đến mức liên tục vỗ trán.

Nàng biết Tư Mạc Phi không đáng tin mà!

Trách nàng quá gấp gáp nên đặt lòng tin vào một người không đáng tín nhiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui