“Đa tạ nghĩa phụ, có điều… cha con tính tình cố chấp, muốn bảo ông ấy hủy hôn e là khó hơn lên trời”.
“Không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện cùng ông ấy. Trong mấy đứa trẻ, cha con thương yêu con nhất, năm đó con bệnh nặng chỉ còn thoi thóp, vì để cứu con mà ông ấy khổ sở cầu xin bọn ta, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của mình. Ta không con cái, lần đầu trông thấy con đã rất thích, bấy giờ mới yêu cầu cha con để con làm con thừa tự của ta”.
Cốc chủ Nạp Lan thở dài, dường như nhớ đến chuyện quá khứ khiến ông ta cũng buồn rầu.
“Tuy rằng cha con đồng ý, nhưng ta biết, trong lòng ông ấy vô cùng không nỡ. Ngày thường ông ấy đối xử với con nghiêm khắc, thực chất là vô cùng thương xót con, quyết định hôn sự này cho con, chắc hẳn ông ấy cũng đã chọn tới chọn lui mới chọn ra được”.
“Con biết cha và cha nuôi đối xử với con rất tốt. Cha đã cho con làm con thừa tự của cha nuôi rồi, nhưng cha nuôi cũng không nỡ, chỉ nhận con làm con nuôi, còn truyền dạy tất cả bản lĩnh cho con, thậm chí còn gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, cho con trở thành thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy nghe đến đâu buồn ngủ đến đấy, chỉ mong họ mau chóng nói xong rồi rời đi.
Đột nhiên, một câu nói của họ khiến nàng vốn đang nhàm chán bỗng nâng cao cảnh giác.
“Sắp đến đại hội thưởng thức đan dược rồi, lần này sẽ có rất nhiều người tham gia, đến cả Tu La Môn trước giờ không màng thế sự cũng sẽ đến. Tu La Môn và Thiên Phần tộc vốn có ân oán, đến lúc đó phải hết sức chú ý, đừng để họ gây gổ với nhau”.
“Vâng, con đã biết rồi, con sẽ cố sức điều hòa bầu không khí”.
Tu La Môn cũng đến?
Lần này người mà Tu La Môn cử đến là ai?
Sau khi xuyên không tới đây, nàng chưa từng chính thức tới Tu La Môn, ngoại trừ Thần Phi đại ca ra, nàng thấy ai cũng lạ lẫm vô cùng.
“Chẳng phải thiệp mời đã gửi tới Ma tộc rồi sao? Ngày kia là đại hội thưởng thức đan dược rồi, sao người của Ma tộc vẫn chưa tới?”
Nạp Lan Lăng Nhược cũng thấy buồn bực.
“Theo báo cáo của đám thuộc hạ thì Ma chủ nói rằng họ sẽ đến đúng giờ, có lẽ đang bị chậm trễ trên đường”.
“Tuy ma chủ rất có bản lĩnh, nhưng ai cũng biết hắn ta là kẻ mù đường, thường xuyên đi lạc, nên phái thêm nhiều người tiếp đón đi”.
“Cha nuôi, người lo lắng quá rồi, trên thiệp mời gửi tới Ma tộc có đánh dấu rõ ràng tuyến đường tới Đan Hồi cốc, là thiệp mời được đánh dấu chi tiết nhất trong số tất cả các môn phái, ma chủ không thể nào không tìm được. Cho dù ma chủ không tìm được, thuộc hạ của hắn ta cũng sẽ tìm được thôi”.
Cố Thanh Hy không khỏi thở dài đầy bất lực trong lòng.
Họ chỉ nghĩ đến việc đánh dấu rõ ràng tuyến đường trên thiệp mời.
Nhưng không ai nghĩ rằng, tấm thiệp mời đó chất lượng tốt đến đâu cũng chỉ làm bằng giấy, đã bị hắn ta làm nhòe từ lâu rồi.
Tư Mạc Phi rời đi lâu như vậy mà không quay về, chẳng lẽ lại lạc đường rồi?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nếu không bị lạc đường, làm sao hắn ta đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại.
“Đan dược trong đại hội thưởng đan lần này toàn là hàng thượng đẳng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót”.
“Cha nuôi yên tâm, Lăng Nhược sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng”.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn Nạp Lan Lăng Nhược ngoan ngoãn hiếu thuận mà vui lòng, càng nhìn càng thấy thích.
Nếu con trai của ông ta chưa chết, chắc cũng bằng tuổi hắn ta.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn trái ngó phải đầy cẩn trọng, thấy không có ai mới lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược nghi hoặc mở ra, hóa ra bên trong là một tấm lệnh bài, còn có cả thư truyền vị, đại khái viết rằng sẽ truyền ngôi vị cốc chủ cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược giật mình, hoảng hốt nói: “Cha nuôi, người đang tuổi đương sức, con còn nhỏ, người…”
Cốc chủ lắc đầu, nhìn ra ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ mà thở dài: “Tuy chưa tìm được Long Châu, nhưng hiện giờ Đan Hồi cốc đã đi vào quỹ đạo, bản lĩnh của con cũng nổi bật trong cốc, đám đông cũng tin phục, truyền vị trí cho con, người trong cốc sẽ không có ý kiến gì. Ta già rồi, không quản lý nổi công vụ trong cốc nữa, hiện giờ chỉ muốn trút bỏ gánh nặng này, đi nhìn lại những nơi mà ta từng cùng nghĩa mẫu của con đi qua”.
Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt tấm lệnh bài.
Hắn ta không hiểu chuyện trước kia.
Nhưng hắn ta biết, cha nuôi luôn nặng tình với nghĩa mẫu.
Năm đó nghĩa mẫu khó sinh, lại gặp kẻ tiểu nhân ám toán, ngã xuống khỏi vực cao vạn trượng, tan xương nát thịt.
Cha nuôi không tin rằng nghĩa mẫu đã chết nên tìm kiếm suốt mười năm ròng dưới vách núi cũng không tìm được thi thể, sau cùng vì Đan Hồi cốc mà đành từ bỏ việc tìm kiếm, một mình quay về cốc để chủ trì đại sự.
Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người nói với cha nuôi, nghĩa mẫu cùng con trai của ông ta đã chết rồi, nhưng cha nuôi không chịu tin.
Nạp Lan Lăng Nhược nhất thời không biết nên an ủi ông ta thế nào, chỉ đành nói: “Bất kể ra sao, Lăng Nhược sẽ luôn ở bên cạnh cha nuôi, hiếu thuận với người”.
“Đứa trẻ ngốc này, đợi khi con thành gia lập thất, cha nuôi cũng yên tâm rồi. Bên chỗ cha con, ta sẽ thương lượng với ông ấy, ta tin là ông ấy cũng nể mặt ta một chút”.
“Đâu chỉ một chút, e là ngoài người ra, cha con chẳng chịu nể nang ai nữa”.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười lớn khiến vẻ u buồn trong căn phòng bớt đi khá nhiều.
Cố Thanh Hy càng nghe càng thấy chán, vắt óc nghĩ xem nên rời khỏi nơi này thế nào.
Đột nhiên, một câu nói của họ lại lần nữa khiến trái tim nàng vọt tới cổ họng.