“Vâng vâng vâng… Đan Hồi cốc có gửi cho người một tấm thiệp, nhưng đám hạ nhân nói người vẫn chưa đến Đan Hồi cốc, cho nên người đột nhiên xuất hiện ở nơi này mới khiến chúng ta cảm thấy bất ngờ…”
“Ý của ông là bản tọa không được đến hả?”
“Không phải không phải, sao chúng ta dám... ma chủ tự hạ thấp địa vị đến Đan Hồi cốc, đó là vinh hạnh của Đan Hồi cốc chúng ta”.
Ma chủ cười lạnh một tiếng, tao nhã vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của hắn ta, lười nhác nói: “Bản tọa ngắm trăng, ngắm rồi lại ngắm, bất tri bất giác đi đến nơi này”.
Cố Thanh Hy không biết phải nói gì, nhắm hai mắt lại.
Cái tên ngốc này.
Đan Hồi cốc là nơi nào, sao hắn ta có thể ngắm trăng mà ngắm đến tận nơi này được?
Không biết nói chuyện thì hắn ta cứ im lặng, làm một ma chủ cao ngạo lạnh lùng chẳng phải tốt sao, cứ phải khiến bọn họ nghi ngờ mới được à!
“Hở… ngắm trăng ngắm đến nơi này?”
Hoa trưởng lão nhìn về phía các đệ tử.
Các đệ tử cũng ngơ ngác.
Bọn họ quả thật không đón ma chủ vào, bọn họ cũng không biết ma chủ vào trong này thế nào.
Trong lòng Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không dám nói quá nhiều, dù sao trong thiên hạ, không ai không biết, không ai không hiểu võ công của ma chủ, hơn nữa vốn dĩ hắn ta cũng nằm trong danh sách được mời rồi.
Đợi sau đó báo cáo chuyện này cho cốc chủ, bây giờ cứ vậy thôi.
“Mặt trăng là của nhà ông à, bản tọa không thể ngắm sao?”
Ma chủ ngẩng đầu, muốn chỉ mặt trăng cho ông ta xem, lại phát hiện hôm nay mây đen che khuất, căn bản không có trăng để ngắm.
Chỉ có thể đổi cách nói: “Có một số loại thưởng thức là dùng trái tim để nhìn chứ không phải dùng mắt để nhìn”.
“Vâng vâng vâng, ma chủ nói đúng. Vậy chúng ta không làm phiền ma chủ ngắm trăng nữa”.
“Đợi đã, nhà bếp của Đan Hồi cốc ở đâu, các người làm việc như thế nào vậy, bản tọa đến lâu như vậy mà không có người nào đưa cơm ngon rượu thơm lên, đi, chuẩn bị một bàn tiệc phong phú cho bản tọa, phải có rượu có thịt, đặc biệt là thịt, phải có đầy đủ món chiên món luộc món nướng món quay món rán món nấu, tiểu tỷ tỷ thích… bản tọa thích ăn thịt”.
Sắc mặt Hoa trưởng lão thay đổi.
“Tiệc thịt?”
Không biết tất cả thịt của Đan Hồi cốc bị tên trời đánh nào trộm hết, giờ đi đâu tìm thịt?
Đừng nói là một bàn tiệc thịt, chỉ sợ dù là một miếng thịt thì Đan Hồi cốc cũng không tìm ra được.
“Hửm?”
Ma chủ nhướng mày, khẽ nheo cặp mắt đào hoa nguy hiểm.
“Ông đừng nói với bản tọa là bản tọa còn không xứng ăn một bàn tiệc thịt của Đan Hồi cốc các người?”
“Không không không, ma chủ đại nhân nói như vậy, chúng ta sợ hãi! Không biết… không biết có thể xin ma chủ đợi hai ngày, hai ngày sau chắc chắn chúng ta sẽ mang lên một bàn tiệc phong phú nhất…”
“Ông lặp lại lần nữa? Hai ngày? Ông muốn bỏ đói bản tọa sao?”
“Không dám, không dám!”, Hoa trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mua thịt từ bên ngoài trở về, nhanh nhất cũng phải hai ngày, ông ta nói vậy đã coi như là nhanh nhất có thể rồi.
“Vậy thì lập tức đi làm tiệc thịt, bây giờ bản tọa muốn ăn!”
“Vâng…”
Hoa trưởng lão lộ vẻ khó xử rời đi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết làm ra một bàn tiệc thịt như thế nào.
“Đúng rồi, phòng tạp hóa dùng để đặt kiệu của Đan Hồi cốc nằm ở đâu?”
“Không biết ma chủ tìm phòng tạp hóa để…”
“Bản tọa đi bộ lâu rồi, hai chân đau mỏi, muốn ngồi kiệu”.
“Vậy chúng ta lập tức sắp xếp kiệu đưa người trở về phòng”.
“Bản tọa muốn đích thân chọn kiệu”.
“Chuyện này… nhưng nơi đặt kiệu cách nơi sắp xếp cho người rất xa, chỉ sợ còn chưa đến gian phòng đặt kiệu thì đã đến gian phòng của người rồi.
“Bản tọa bằng lòng như vậy”.
Cố Thanh Hy lắc đầu, không biết nói gì thêm.
Cái đồ ngốc này...
Nói chuyện như thế, chỉ cần là người không quá ngốc thì đều sẽ nghi ngờ hắn ta có mục đích khác.
Mặc dù trong lòng đám người Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám nhiều lời, dù sao thân phận ma chủ sờ sờ ở đó, chỉ có thể dẫn hắn ta đến phòng kiệu.
Tất cả mọi người đi rồi.
Cố Thanh Hy vừa thở hắt ra một hơi, bên tai lại vang lên một tiếng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Cô, cái người phụ nữ này, cũng to gan lắm, thế mà ngay cả Đan Hồi cốc cũng dám xông vào”.
Cố Thanh Hy bỗng nhiên quay đầu, lập tức thấy Nạp Lan Lăng Nhược đeo mặt nạ cười ha hả với mình.
Hắn ta phong thái hiên ngang, khí chất trác tuyệt, chỉ cần nhìn một cái thôi là khiến người ta khó mà dời mắt.
“Sao Nạp Lan Lăng Nhược lại xuất hiện ở nơi này!”
Không phải hắn ta đi rồi sao?
Càng khoa trương hơn là, trước đó nàng lại chẳng hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta.
“Đây là Đan Hồi cốc, mà ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, ta không xuất hiện ở đây thì xuất hiện ở đâu?”
Cố Thanh Hy hỏi thẳng: “Đại hội thưởng đan là cái gì? Chọn ra người đứng thứ nhất như thế nào?”
Nạp Lan Lăng Nhược tức đến bật cười.
“Nha đầu, cô lén lút trà trộn vào Đan Hồi cốc cũng không sợ ta trực tiếp cho người bắt cô, trái lại còn dám hỏi ta chuyện liên quan đến đại hội thưởng đan”.
“Thân phận hiện giờ của ta là Dạ Vương phi, đại hội thưởng đan lớn như vậy, chắc chắn các ngươi sẽ mời Dạ Vương nhỉ, ta chỉ đến Đan Hồi cốc sớm hơn Dạ Vương mà thôi, có cái gì phải sợ?”
Nạp Lan Lăng Nhược vuốt vuốt sợi tóc trên trán.
Cảm thấy nàng nói cũng đúng, lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Cô trà trộn vào đây như thế nào? Rồi làm sao biết đại hội thưởng đan hôm nay có cuộc thi đấu?”
“Muốn biết điều này khó lắm sao?”
“…”
Lại một đội binh lính tuần tra đến.
Nạp Lan Lăng Nhược kéo Cố Thanh Hy hết rẽ rồi lại quẹo vào mấy khúc ngoặt trong Đan Hồi cốc, cuối cùng đưa nàng đến một gian phòng lịch sự tao nhã.