Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

"Đan Hồi cốc rất kiêng kị chuyện người ngoài tiến vào, cho dù cô là khách quý do Đan Hồi cốc mời đến thì chỉ cần cô tiến vào, người của Đan Hồi cốc cũng có thể bắt cô".

"Đa tạ".

Cố Thanh Hy nhìn quanh phòng, sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới khoanh tay trước ngực chờ đợi câu trả lời của hắn ta, thái độ hết sức kiêu ngạo.

Nạp Lan Lăng Nhược dường như đã biết tính khí của nàng cho nên cũng không so đo với nàng.

Hắn ta chỉ thản nhiên nói: "Đại hội thưởng đan năm nay không giống với năm ngoái, năm ngoái mọi người đều mang đan dược có sẵn ra triển lãm, cuối cùng mới đấu giá với giá cao".

"Năm nay thì mọi người sẽ luyện đan tại chỗ, sau đó mới bình chọn ra đan dược tốt nhất. Người đứng thứ nhất có thể nhận được phần thưởng xứng đáng".

"Phần thưởng đó có bao gồm việc được bước vào cấm địa vô điều kiện hay không? Nếu như có người không thuộc Đan Hồi cốc giành được vị trí thứ nhất thì cũng có thể tiến vào cấm địa chứ?", Cố Thanh Hy hỏi.

"Ha ha... cô đùa với ta sao, ngoài Đan Hồi cốc bọn ta thì trên đời này làm gì còn ai có thể luyện chế ra được một viên đan dược hạng nhất?"

"Ta đang hỏi ngươi, người ngoài Đan Hồi cốc có thể tham gia hay không, tham gia rồi thì có thể tiến vào cấm địa hay không?"

"Chuyện này... ta cũng không chắc lắm, nhưng chắc là có thể. Đan Hồi cốc không có quy định rõ ràng về chuyện này, tiến vào được hay không còn phải xem cốc chủ có đồng ý hay không".

Cố Thanh Hy nhẹ nhàng thở ra, sau đó chớp mắt cười nói: "Ngươi giúp ta báo danh đi, ta phải tham gia đại hội luyện đan".

Nạp Lan Lăng Nhược suýt nữa thì sặc nước.

"Cô nói cái gì, cô muốn tham gia sao? Luyện đan không phải chuyện đơn giản, cho dù trước kia cô có biết được một chút phương pháp luyện đan nhưng ở trước mặt người của Đan Hồi cốc thì cũng chỉ là..."

"Bảo ngươi báo danh thì người cứ báo danh đi, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Tại sao ta phải giúp cô chứ?"

"Bởi vì hôm nay ngươi đã dẫn ta vào đây, nếu như ngươi không giúp ta thì người có tin ta sẽ hô lớn cho mọi người biết. Đến lúc đó, cho dù ngươi nói đúng thì cũng sẽ không có ai tin".

Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ nói: "Xem ra lần này ta không giúp không được rồi".

"Cấm địa ở đâu, ngươi mau dẫn ta đến đó để mở mang tầm mắt đi".

Cố Thanh Hy đột nhiên cười nói.

Nạp Lan Lăng Nhược liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới như thể hắn ta đã hiểu ra điều gì đó.

"Cô đến Đan Hồi cốc này là vì muốn vào cấm địa sao?"

"Ta vốn dĩ là người thích phiêu lưu, nơi nào càng thần bí thì ta càng muốn vào. Ngươi nói một câu đi, ngươi có muốn dẫn ta đi hay không?"

"Đừng đùa, ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, cô là ai mà ta phải mạo hiểm đưa cô vào trong đó chứ? Trừ khi cô là thê tử của ta".

"Thê tử sao? Chuyện này thì có gì khó, đây, tặng ngươi".

Cố Thanh Hy lấy một miếng ngọc bội từ thắt lưng của mình rồi ném sang cho hắn ta.

Nạp Lan Lăng Nhược sững sờ trợn tròn mắt khi cầm trong tay miếng ngọc bội mát lạnh.

"Làm cái gì vậy?"

"Đây là tín vật, thành thân không phải là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ ta tặng cho ngươi tín vật xem như là chúng ta đính hôn trước".

"..."

Cho dù Nạp Lan Lăng Nhược đã biết Cố Thanh Hy là người không câu nệ tiểu tiết, tiêu sái thẳng thắn, nhưng hắn ta cũng không tránh khỏi bị dọa sợ.

Nữ nhân này thật quá tùy tiện.

Đây chỉ mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên là ở núi Hồ Lô Huyết.

Nàng và hắn ta không có chút tình cảm nào với nhau, vậy mà lại có thể đính hôn chỉ bằng một lời nói?

Chuyện này không phải là quá vội vàng rồi sao?

“Sao, ngươi không muốn sao?”, Cố Thanh Hy hỏi ngược lại.

Nhất thời Nạp Lan Lăng Nhược không biết phải trả lời như thế nào.

Tất nhiên là hắn ta muốn, nhưng làm như vậy thật sự quá qua loa lấy lệ.

"Nữ nhân của ta thì trái tim và thân thể đều phải thuộc về ta, không được lợi dụng ta".

"Con mắt nào của ngươi thấy ta lợi dụng ngươi?"

"..."

Cố Thanh Hy giật lại ngọc bội, sốt ruột nói: "Quên đi, nếu như ngươi không muốn thì thôi, xem như ta chưa nói gì. Dù sao ngày mốt cũng là đại hội thưởng đan rồi, ta tự tìm cách vào đó bằng thực lực của mình là được".

Nạp Lan Lăng Nhược rất nhanh nhẹn giật lại ngọc bội.

"Làm gì có chuyện tín vật đã trao ra rồi mà còn lấy lại, từ nay về sau cô đã là vị hôn thê của Nạp Lan Lăng Nhược ta, là nữ nhân của một mình ta, không được tái giá với kẻ khác".

Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một ngọc bội trên tay mình rồi đưa cho Cố Thanh Hy. Ngọc bội này vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.

Cố Thanh Hy chỉ tùy tiện liếc nhìn nó một cái rồi bỏ nó vào nhẫn không gian.

Nàng cười nói: "Được rồi, ta đã nhận ngọc bội của ngươi, bây giờ ngươi đưa ta vào cấm địa được chưa?"

"Cho dù ta là thiếu cốc chủ thì cũng không có quyền hạn dẫn cô vào đó, chỉ có cốc chủ hoặc người đứng nhất đại hội thưởng đan mới có thể vào, chỉ có điều ta có thể dẫn cô đi xem bên ngoài cấm địa".

Cố Thanh Hy nghiến răng nói: "Được rồi, ở ngoài cấm địa cũng được".

Nàng mò mẫm đi trước, muốn tiết kiệm được một chút thời gian.

Về phần vị hôn thê...

A…

Thân phận hiện tại của nàng vẫn là Uyên vương phi, muốn nàng gả cho hắn ta thì hắn ta cũng phải vượt qua được một ải của Dạ Mặc Uyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui