Một khi có người thua cuộc nhưng không chịu thực hiện lời hứa, nam tử sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi cử suốt đời và sẽ không thể vào triều đình làm quan.
Còn nữ tử sẽ bị khinh bỉ xỉ vả, gia tộc bị bôi nhọ thanh danh mãi mãi, không ai trong Dạ Quốc dám cưới.
Vì vậy, không ai dám ăn quỵt tiền cá cược trong học viện Hoàng gia.
Lưu Nguyệt và những người khác không ngừng thuyết phục nàng, nhưng không có tác dụng gì, Cố Thanh Hy đã bước đến đấu trường, lấy hai mươi vạn lượng trong người cùng với hai mươi vạn lượng mượn của Tiêu Vũ Hiên”.
"Ngũ muội muội, nếu ta thắng thì đến lúc đó muội đừng khóc nhè đấy”.
"Vậy cũng phải đợi tỷ thắng trước đã”.
Khi Cố Sơ Lan đặt tiền cược, tay nàng ta run lên, tim đập thình thịch thình thịch.
Hôm nay có thể là ngày cuối cùng của nàng ta ở học viện Hoàng gia rồi, bây giờ ở đế đô toàn những lời đồn đại gièm pha, nàng ta chắc chắn sẽ không thể tiếp tục học ở học viện Hoàng gia nữa.
Đây cũng là cơ hội duy nhất để lấy lại hai mươi vạn lượng bạc mà nàng ta đã thua cược trước đó.
Cố Sơ Lan nghiến răng, cuối cùng quyết định chính thức đặt cược với Cố Thanh Hy.
Nàng ta không thể chịu được ánh mắt chán ghét của mọi người khi nhìn mình, thậm chí là những lời công kích thậm tệ, cho nên chỉ có thể che mặt bỏ đi, hy vọng kiếm được bốn mươi vạn lượng bạc kia.
Không biết Đương Đương công chúa đến từ lúc nào, thấy vậy, không khỏi mỉa mai nói: "Đồ ngốc thì chỉ có thể là đồ ngốc mà thôi, cô ta tưởng chỉ cần ngủ một giấc thì quán quân vòng chung kết sẽ rớt lên đầu cô ta chắc”.
Cố Thanh Hy nheo mắt phượng, nhếch môi cười: “Sao thế, công chúa xem thường ta ư?"
"Nói thừa, nếu ngươi có thể giành hạng nhất, ta không làm công chúa nữa, hoặc là, chúng ta cược một ván đi”.
"Trên người ta chỉ có hai mươi vạn lượng bạc, vừa nãy đã cược hết rồi, không có tiền đánh cược với công chúa đâu”.
"Không sao, bổn công chúa không cần tiền của ngươi. Nếu ngươi thua, bổn công chúa muốn lấy mạng của ngươi”.
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Cược sinh tử sao?"
"Xem là vậy đi, ngươi dám không?"
"Cô là công chúa, lỡ như cô thua, ta nào dám đòi mạng của cô, hay là nếu cô thua thì đưa ta năm trăm vạn lượng bạc”.
“Với cái mạng quèn này của ngươi cũng đáng năm trăm vạn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận nói, Cố Thanh Hy có biết năm trăm vạn lượng là bao nhiêu không.
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt một cách vô tội: “Là công chúa cứ muốn đánh cược cùng ta, đâu phải là ta muốn cược với công chúa, nếu công chúa không cược nổi vậy thì chúng ta không cược nữa”.
Đương Đương công chúa có chút do dự.
Năm trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, gom hết toàn bộ phủ công chúa của nàng ta cũng chưa đến năm trăm vạn lượng bạc, phải đi mượn thêm chỗ mẫu hậu mới đủ.
Nhưng mà…
Nghĩ đến sự hèn nhát của Cố Thanh Hy ngày hôm đó, Đương Đương công chúa nghiến răng: “Được, bổn công chúa cược”.
"Xú nha đầu, cược sinh tử không phải chuyện đùa đâu, đừng làm loạn”.
"Tiểu Hiên Hiên, sao hôm nay ngươi cứ lải nhải giống Thu Nhi quá vậy, mau đứng sang một bên, đừng cản đường ta”.
Lưu Nguyệt và những người khác vẫn muốn thuyết phục, nhưng Cố Thanh Hy đã đặt cược rồi.
Bọn họ tức giận đến mức chỉ có thể lo lắng suông.
Đương Đương công chúa đặt cược xong thì dương dương đắc ý rời đi, cười chế nhạo nói: "Thứ nữ nhân xấu xí không biết trời cao đất dày, cược gì cũng dám chơi, đây là nơi do học viện Hoàng gia làm chứng đấy, để ta xem đến lúc đó ngươi có dám dâng mạng của mình không”.
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao về Cố Thanh Hy, xem nàng như một kẻ ngốc.
"Não của Cố tam tiểu thư bị úng nước rồi à? Không phải cô ta thực sự cho rằng bản thân có thể giành hạng nhất đấy chứ?"
"Nằm mơ ban ngày đó, nếu cô ta có thể giành hạng nhất, ta không làm người nữa, dứt khoát làm chó luôn”.
"Chậc chậc chậc, Cố tam tiểu thư là một bao cỏ, Cố ngũ tiểu thư là một tiện nữ nhân lẳng lơ, ta thấy, Cố nhị tiểu thư chắc chắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì”.
"Còn không phải sao, sau này chúng ta thành thân, nhất định không thể lấy tiểu thư của phủ thừa tướng, thượng bất chính hạ tắc loạn, với đức tính của Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan thì Cố Sơ Vân có thể tốt đẹp được sao".
Cố Thanh Hy không quan tâm người khác đang nói gì về mình, chỉ chăm chăm vào màn cá cược trong đấu trường.
Trong số tất cả các lượt đặt cược, số người cược Trạch Vương là nhiều nhất, còn Cố Sơ Vân so với lần trước ít đến mức đáng thương, cũng không biết có phải bởi vì chuyện của Cố Sơ Lan ảnh hưởng hay không.
Còn Cố Thanh Hy...không có lấy một người cược nàng.
Mọi người ở học viện đều hét lên.
"Cược Cố tam tiểu thư, một ăn năm trăm, mọi người nhanh chóng đánh cược, nếu bỏ lỡ cơ hội này, phải đợi thêm năm năm nữa đấy”.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên.
Một ăn năm trăm?
Vậy chẳng phải chỉ cần nàng thắng thì một lượng bạc cũng có thể thắng đến năm trăm lượng bạc sao.
Cố Thanh Hy đột nhiên quay người lại, đưa tay ra nói: "Hôm nay nhất định là các ngươi đều mang tiền đến đúng không? Cho ta mượn trước, ta cam đoan các ngươi sẽ trúng rất nhiều tiền”.
Tiêu Vũ Hiên có chút nghi hoặc: “Không phải cô lại tự cược chính mình thắng nữa đấy chứ”.
"Ngươi nghĩ ta có thể ngu ngốc đến mức đó sao?"
Nghe vậy, ba người Tiêu Vũ Hiên đột nhiên trở nên có hứng thú: “Vậy cô nói xem, chúng ta nên cược ai thắng, Diệp Phong? Trạch Vương? Hay là Cố Sơ Vân?"
Cố Thanh Hy cười trộm, đôi mắt sáng ngời trong veo kia lại hiện đầy toan tính.
"Đưa tiền cho ta trước đi”.
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Vũ Hiên với ánh mắt hỏi có nên đưa không?
Tiêu Vũ Hiên sờ sờ cằm, phun ra một câu: “Xú nha đầu tinh ranh như hồ ly. Từ trước đến nay đều là cô ấy lợi dụng người khác, chưa từng thấy ai có thể lừa được cô ấy, hay là chúng ta tin thêm một lần nữa đi".
Liễu Nguyệt và Vu Huy gật đầu, vậy thì tin tưởng thêm một lần này.
Ba người lần lượt móc hết số bạc trong người ra, Tiêu Vũ Hiên lấy ra năm vạn lượng, Liễu Nguyệt hai vạn lượng, Vu Huy một vạn lượng.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”, biết vậy thì hôm qua không nên đưa tiền cho bọn họ nhanh như thế.
"Còn không phải tại nộp cho gia tộc hết rồi sao?"
Cố Thanh Hy cầm lấy bạc, trực tiếp cược chính mình.
"Ta cược Cố Thanh Hy đứng thứ nhất”.
Ba người Tiêu Vũ Hiên sững sờ, tức giận nói: "Không phải cô nói sẽ không cược chính mình nữa sao?"
"Ta nói ta đâu có ngu, sao lại không cược chính mình”.
"Cô...cô lừa bọn ta, ta không cược nữa, cô trả lại tiền cho ta”.
"Cược rồi không được đổi ý. Nếu người của học viện Hoàng gia bằng lòng để ngươi lấy lại, ta không phản đối”.
"Xú nha đầu, cô là do thượng đế phái xuống hành hạ ta sao?"
Đối diện với ánh mắt buồn bã của ba người, Cố Thanh Hy khoác vai hắn ta cười rạng rỡ: “Yên tâm, đợi ta thắng, mỗi người các ngươi có thể kiếm được ít nhất năm trăm vạn lượng bạc”.
"Thôi đi. Cô tưởng vị trí quán quân là củ cải đấy à, cô muốn có là có được?”