Cốc chủ Nạp Lan rơi vào tình thế khó khăn, ông ta tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Đúng vào lúc này, hạ nhân lại lần nữa hô lên: “Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đến...”
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?
Nghe nói lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, là nam hay nữ đến nay vẫn chưa ai biết, thân phận của người này là một bí ẩn.
Đám đông đồng loạt nhìn sang phía đó với vẻ tò mò.
Nhưng họ chỉ thấy tất cả người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đeo mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo, đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi vóc dáng yêu kiều, lồi lõm đáng kể, bầu ngực vun đầy, đôi mắt hấp háy kia dường như biết nói vậy, nàng ta vừa bước ra đã nháy mắt với đám đông.
Đám đông sững sờ.
Người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chẳng phải nên cao ngạo lạnh lùng sao?
Sao lại diễm lệ yêu kiều như vậy? Lại còn gợi cảm quyến rũ?
Cố Thanh Hy ở phía xa nhíu mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là một trong số những thế lực của nàng.
Nhưng nữ tử trước mặt này, nàng lại không hề hay biết.
Thế này mà là lâu chủ hả?
Cốc chủ Nạp Lan lập tức nghênh đón, sau một phen tươi cười hàn huyên, ông ta đành hỏi: “Không biết tôn giá đây là...”
Không ít người đang có mặt ở đó đồng loạt thấy nghẹn lời.
Hóa ra cốc chủ Nạp Lan cũng không biết người mới đến là nhân vật nào của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Họ còn tưởng rằng Đan Hồi cốc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu quan hệ sâu nặng lắm.
Nếu họ và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không thân thiết, tại sao Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và Băng tộc đều phá lệ tới tham gia?
Còn cả Ngọc tộc ở vị trí đầu bên tay phải nữa.
Ngọc tộc là gia tộc như thế nào?
Tại sao họ chưa từng nghe nói đến?
Điều quan trọng nhất là, có thể đứng ngang hàng cùng Thiên Phần tộc, thậm chí sắp xếp ngay trước mặt Dạ Mặc Uyên, Tư Mạc Phi cùng Băng tộc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, chỉ e không phải thế lực nhỏ đâu.
“Ta họ Tịch, tên có một chữ Thấm, chỉ là một đàn chủ nhỏ bé ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu mà thôi”.
“Đàn Hồi cốc có thể mời được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là vinh hạnh của Đan Hồi cốc, mời Tịch đàn chủ thượng tọa”.
Tịch Thấm đảo mắt nhìn vị trí, vị trí thứ ba ở bên phải viết Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, bây giờ lại có Bạch Cẩm và Hoa Khởi La của Băng tộc ngồi sẵn.
Tịch Thấm thoáng nhướng mày, nhìn về phía cốc chủ Nạp Lan.
Cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấp thỏm.
Thôi xong rồi!
Ban nãy cứ bận rộn với việc của ma chủ, quên mất viết mấy chữ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lên rồi.
Bây giờ người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ngồi ở đâu đây?
Vị trí thứ hai, hay là vị trí thứ tư?
Ngồi ở vị trí thứ tư e là sẽ đắc tội người ta.
Ngồi ở vị trí thứ hai, ma chủ nên sắp xếp thế nào đây?
Ông ta sợ Tịch Thấm cũng khó giải quyết như ma chủ.
Thế nên cốc chủ Nạp Lan đành nói: “Mời Tịch đàn chủ ngồi vào vị trí thứ ba bên phải”.
Vị trí thứ ba bên phải vốn là chỗ của ma chủ, nhưng ma chủ không thèm.
Vị trí thứ ba ở bên trái đổi thành vị trí thứ ba ở bên phải, chắc hẳn sẽ không đắc tội.
Không đợi Tịch Thấm lên tiếng, ma chủ đã nói trước: “Nhường vị trí của bản tọa cho nàng ta, vậy bản tọa ngồi đâu?”
“Điều này..”., cốc chủ Nạp Lan khá buồn bực.
Ma chủ cười khẩy: “Cốc chủ Nạp Lan, bản tọa từ xa xôi đến đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược vì lời mời của các ngươi, là để các ngươi sỉ nhục như vậy sao?”
Nhắc đến điều này, người của Đan Hồi cốc không khỏi thấy tức mình.
Đúng vậy, là Đan Hồi cốc của bọn họ đã mời hắn ta.
Nhưng hắn ta không đến một cách đường đường chính chính là trà trộn vào trong.
Toàn bộ thịt của Đan Hồi cốc đã biến mất, chưa biết chừng là do ma chủ làm.
Vả lại...
Vả lại tất cả kiệu của Đan Hồi cốc đã bị ma chủ phá hủy, đến bản thân cốc cũng bị hắn ta quậy phá đến mức tối tăm trời đất.
Theo họ thấy, ma chủ không hề tới đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược mà đến để gây rối thì đúng hơn.
Đừng nói là đám người của Đan Hồi cốc, rất nhiều thế lực vừa và nhỏ có mặt ở đó cũng cảm thấy ma chủ rảnh rỗi kiếm chuyện.
Băng tộc nhà người ta đã nhường vị trí thứ hai ra rồi, hắn ta vẫn không chịu thôi, cố tình không buông tha cho Đan Hồi cốc.
Hạ nhân của Đan Hồi cốc vội vã tới bẩm báo: “Cốc chủ, Tu La Môn phái người tới thông báo nói rằng họ có việc đột xuất, không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược nữa”.
Cốc chủ Nạp Lan có chút thất vọng.
Có thể mời được bao nhiêu môn phái ẩn thế như vậy đã là vinh hạnh của Đan Hồi cốc rồi.
Nếu Tu Lan Môn cũng đến thì đúng là muôn hoa tề tựu.
“Tu La Môn trước giờ đã nói là sẽ làm, lần này không tới tham gia, có lẽ vì gặp chuyện gì đó quan trọng. Ngươi đi chuyển lời cho sứ giả của Tu La Môn, nếu có gì cần, chỉ cần đủ sức, Đan Hồi cốc nhất định sẽ dốc lòng tương trợ”.
“Rõ”.
Đám đông lập tức ào ào suy đoán.
Tu La Môn và Thiên Phần tộc trước giờ như nước với lửa, phải chăng vì người của Thiên Phần tộc đến rồi nên Tu La Môn mới tránh mặt không gặp?
Người của các thế lực vừa và nhỏ ồn ào bàn tán.