Hoa trưởng lão cuống cuồng nói: “Cốc chủ, hay là bảo họ dừng lại đi, cứ đánh như thế này e là...”
Cốc chủ Nạp Lan day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ông ta cũng muốn bảo họ dừng lại lắm chứ.
Quan trọng là, họ có chịu nghe lời ông ta đâu?
Thậm chí họ không chừa lại chút thể diện cho ông ta luôn ấy chứ?
Điều may mắn duy nhất là Dạ Mặc Uyên và ma chủ còn biết chừng mực, họ đánh nhau ở góc Đông Bắc khá xa.
Tịch Thấm và Bạch Cẩm cùng những người khác nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau đến mức không tách ra nổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Đại hội luyện đan đã bắt đầu rồi, bởi vì Đan Hồi cốc sợ kỹ thuật luyện đan bị người khác học lỏm nên cố tình tạo ra một bức tường ngăn, ngoại trừ lò đan ra, đám đông có mặt ở đó hoàn toàn không nhìn thấy phương thuốc.
Điều này có nghĩa là… họ phải ngồi đây đợi đan dược ra lò.
Tuy là vậy nhưng đám đông vẫn cố rướn cổ, muốn xem xem các đan sư rốt cuộc luyện đan như thế nào, nếu có thể học được đôi chút, ắt hẳn sẽ vang danh thiên hạ.
“Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão của Ngọc tộc đã đến…”
Câu nói này một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông ở đó.
Nhất là Thiên Phần tộc.
Người của Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ Ngọc tộc mà trong mắt ai cũng nổi sát khí.
Phó tộc trưởng Tư Không dù cố giấu thế nào cũng không giấu nổi sát khí trên người.
Băng tộc nhướn mày, nhìn về phía Ngọc tộc trong truyền thuyết với vẻ hứng thú.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng vậy.
Dù sao thì thời gian Ngọc tộc im hơi lặng tiếng cũng quá lâu rồi.
Lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng Ngọc tộc đã biến mất.
Cốc chủ Nạp Lan phấn khích hẳn, vội vàng đứng dậy, đích thân nghênh đón: “Ôi chao, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão, các vị có thể đến đây đúng là vinh hạnh cho Đan Hồi cốc”.
Không biết Thất trưởng lão đã uống bao nhiêu rượu nên say ngà ngật, nếu không nhờ hai tộc dân của Ngọc tộc dìu hai bên, chắc hẳn ông ta đã ngã vật ra rồi.
Lục trưởng lão đáp: “Trên đường gặp chút chuyện lỡ dở thời gian, thế nên đến muộn, mong cốc chủ Nạp Lan lượng…”
Lục trưởng lão vừa nói vừa đảo mắt nhìn mọi người, đột nhiên trông thấy người của Thiên Phần tộc, thái độ của ông ta thay đổi hẳn.
“Tại sao Thiên Phần tộc lại ở đây?”
Phó tộc trưởng Tư Không cũng nói: “Tại sao Ngọc tộc lại ở đây?”
Xoạt xoạt xoạt…
Ngoại trừ Ôn Thiếu Nghi, tất cả người trong Thiên Phần tộc đều đứng dậy, đối đầu cùng Ngọc tộc, đôi bên giương cung bạt kiếm.
Cốc chủ Nạp Lan lại được phen đau đầu.
Thiên hạ đồn rằng Thiên Phần tộc và Ngọc tộc có mối thù sinh tử, không đội trời chung, xem ra đúng là như vậy.
Khi ấy ông ta gửi thiệp mời cho Ngọc tộc cũng không ngờ rằng Ngọc tộc thực sự sẽ đến, dù sao năm nào họ cũng gửi thiệp mời mà Ngọc tộc chẳng năm nào đến, Thiên Phần tộc cũng thế.
Bây giờ thì hay rồi, Thiên Phần tộc đến, Ngọc tộc cũng đến, đống hỗn độn này phải giải quyết thế nào đây?
Kẻ thù gặp mặt nên cực kỳ nóng mắt, Lục trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không tính tình nóng nảy nên lao vào đánh nhau ngay lập tức, hoàn toàn không nể mặt cốc chủ Nạp Lan.
“Ngọc tộc làm con rùa rụt cổ mấy chục năm nay, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, hờ… Nếu đã xuất hiện rồi thì chuẩn bị chịu chết đi!”, phó tộc trưởng Tư Không nói.
Lục trưởng lão cười khẩy một tiếng: “Ngông cuồng, hôm nay nếu không đánh bay cái đầu của ngươi, ta sẽ không là Lục trưởng lão của Ngọc tộc nữa”.
“Đùng đùng đùng…”
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng, bầu trời cũng vì thế mà biến sắc, vốn dĩ trời xanh mây trắng trải dài vạn trượng, bỗng chốc mây đen cuồn cuộn, từng luồng sấm chớp lóe lên đì đùng, cảnh tượng trông rất ghê rợn.
Không ít người có mặt ở đó đồng loạt giật mình đứng dậy.
Võ công của Lục trưởng lão Ngọc tộc cũng cao quá đấy nhỉ.
Thậm chí có thể khiến cả bầu trời biến sắc vì ông ta luôn?
Có thể đối đầu với Thiên Phần tộc, họ đã biết ông ta tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt của Bách Thảo trưởng lão lộ vẻ lo lắng.
Võ công của Lục trưởng lão tuy cao, nhưng đối đầu với phó tộc trưởng Tư Không, e là sẽ chịu thiệt.
Ông ta bỏ Thất trưởng lão xuống, dặn dò một câu: “Thất trưởng lão, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi rồi sẽ về”.
Cơ thể “xoạt” một tiếng lao vọt lên, gia nhập vào trận chiến.
Uỳnh đùng đùng…
Bởi vì sự góp mặt của Lục trưởng lão, bầu không rung lên mấy lần.
Các đệ tử khác của Thiên Phần tộc cũng muốn tham gia chiến trường, nhưng Ôn Thiếu Nghi phất bàn tay thon dài, ra hiệu cho họ đừng manh động.
Bên cạnh có người bàn tán: “Thiên Phần tộc và Ngọc tộc này có thù oán gì phải không, sao vừa gặp đã đánh nhau thế?”
“Chuyện này… ta cũng không biết…”
Nghe đến ba chữ Thiên Phần tộc, Thất trưởng lão lập tức tỉnh rượu.
“Thiên Phần tộc? Thiên Phần tộc ở đâu?”
Thất trưởng lão ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt là Ôn Thiếu Nghi ôn nhuận như ngọc đang đeo mặt nạ hồ điệp.
“Ha, quả nhiên là thứ tạp chủng của Thiên Phần tộc”.
“Lão già mất nết này, ngươi dám vô lễ với thiếu chủ của bọn ta”.
“Thứ tạp chủng, không ai dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?”
Thất trưởng lão đảo mắt nhìn sàn diễn võ, Lục trưởng lão và Bách Thảo trưởng lão đang đánh nhau cùng phó tộc trưởng Tư Không, nấn ná trên người Cố Thanh Hy một lúc lâu rồi mới tỏ vẻ bỡn cợt.
“Ngươi già đầu mà không nên nết, xứng với sự tôn trọng của bọn ta sao, thật nực cười”.
“Chát chát chát…”