Trước mặt rất nhiều người như thế mà nàng lại cố tình chỉ định mình, ông ta không dẫn nàng đi là không xong đâu.
Mà nếu dẫn nàng đến thì… có phải sẽ…
“Sao thế, Đan Hồi cốc các ông muốn nuốt lời à? Không cho ta đến đó?”
“Chuyện này… sao có thể chứ? Cốc chủ, ta có thể dẫn nàng ta đến cấm địa chứ…”
Cốc chủ Nạp Lan: “…”
Hiện tại mới cho ông ta nói thì còn có thể nói được gì nữa?
Bảo là không cho?
Vậy chẳng phải kẻ xấu lại thành ông ta à, sau này làm sao xây dựng quan hệ tốt với con dâu?
Nhìn bóng lưng rời đi của họ, mọi người đều loạn cào cào.
Cứ thế đi à…
Bỏ họ lại đây hết sao?
Đại hội thưởng đan này cốt là để luyện chế ra đan dược tốt rồi chia sẻ với mọi người, sau đó đấu bán với giá cao, hay là vì đến cấm địa thế?
Đợi đến khi phản ứng lại thì trước mặt họ nào còn bóng dáng người kia, mọi người chỉ có thể gửi gắm toàn bộ niềm hy vọng vào cốc chủ Nạp Lan.
Từng người tranh nhau nói: “Cốc chủ Nạp Lan, đại hội thưởng đan này vốn là để đấu giá đan dược mà, ông không thể hủy đấu giá được”.
“Đúng thế, bọn ta ngàn dặm xa xôi đến đây đều là vì xem các ông luyện chế đan dược tốt thế nào, hiện tại như thế thì bứt rứt quá”.
“Mọi người đừng vội, đại hội đấu giá vẫn tổ chức như thường, sẽ không hủy bỏ”.
Nghe thế, mọi người đều vui mừng, ai cũng lo nịnh bợ cốc chủ Nạp Lan để lôi kéo quan hệ.
Ôn Thiếu Nghi và Dạ Mặc Uyên trầm tư.
Cố Thanh Hy vội đến cấm địa làm gì thế?
Lẽ nào cấm địa có gì sao?
Trước đó, viên Long châu thứ năm đã bị nàng tìm được, chẳng lẽ viên Long châu thứ sáu đang ở cấm địa?
Hai người càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này khá cao.
Họ nhìn xung quanh diễn võ trường một vòng rồi cúi đầu dặn dò kẻ dưới vài câu, sau đó tìm lý do rời đi.
Trước khi đi thì mới nhận ra, không biết ma chủ đã biến mất từ lúc nào, họ đoán có lẽ đối phương đã đi theo Cố Thanh Hy rồi.
Hoa Khởi La nói: “Bạch Cẩm tỷ, Cố tỷ đi rồi, chúng ta có cần đi theo không?”
Bạch Cẩm khẽ cười nói: “Cốc chủ Nạp Lan, Băng tộc bọn ta không có hứng thú với việc đấu giá đan dược, nếu các ông tổ chức đại hội đấu giá đan dược thì bọn ta quay về nghỉ ngơi trước”.
“Được được, để ta bảo người dẫn các cô về”.
Cốc chủ Nạp Lan cong môi cười, có chút nghi ngờ thoáng qua trong lòng.
Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi rời đi thì chớ, tại sao Băng tộc cũng rời đi?