Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Ồ...

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Cố Thanh Hy nhạy bén cảm nhận được cơ thể đang ngồi thẳng tắp của Diệp Phong đột nhiên cứng đờ, hơi thở có chút hỗn loạn.

Trong mắt không ít sứ giả của ba nước hiện lên tia tham lam.

Ngay cả Kỳ Thánh và Thi Tiên cũng khẽ nhướng mày.

Các triều thần Dạ Quốc lần lượt khuyên nhủ: “Hoàng thượng không thể được, chuông Phá Hồn là bảo vật truyền quốc của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho đương kim thiên tử, đây là bảo vật quý giá, há có thể tùy tiện tặng cho người khác”.

“Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban”.

Cố Thanh Hy đột nhiên hiểu ra gì đó.

E là sứ giả ba nước trước đó đã biết Dạ Hoàng sẽ chắp tay tặng chuông Phá Hồn, vì vậy mới mang đến đây nhiều cao thủ như vậy.

Cố Thanh Hy ngoắc ngoắc tay, hỏi: “Tiểu Hiên Hiên, chuông Phá Hồn đó là cái gì vậy?”

“Sao cô cái gì cũng không biết thế? Nghe nói, chuông Phá Hồn có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể nâng cao võ công, thậm chí có thể giúp giành được cả thiên hạ, nghe nói hoàng đế khai quốc của Dạ Quốc chính là dựa vào chuông Phá Hồn mới dễ dàng lập nên Dạ Quốc, vì vậy chuông Phá Hồn cũng trở thành chí bảo của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho thiên tử”.

Cố Thanh Hy cười chế giễu.

Nếu chuông Phá Hồn kia thật sự có thể cải tử hoàn sinh, thiên tử của Dạ Quốc bao năm qua sao lại đều quy thiên chứ?

Chứ đừng nói đến có được cả thiên hạ.

Dạ Hoàng chắc hẳn cũng biết đạo lý này, cộng thêm một vài người thổi gió bên tai, vì vậy mới chắp tay tặng đi.

Quả nhiên, sắc mặt của Dạ Hoàng liền trở nên khó coi, tức giận nói: “Vua không nói chơi, trẫm đã nói rồi, người nào giành hạng nhất, người đó sẽ có được chuông Phá Hồn, việc này không ai được phép nói thêm nữa”.

“Hoàng thượng...đây là bảo vật tổ tiên truyền lại”.

“Hiện tại trẫm mới là thiên tử của Dạ Quốc”.

Đế Sư còn muốn khuyên tiếp, mấy đại thần ở một bên liền giữ lấy ông ta, thấp giọng nói: “Hiện tại sứ giả ba nước đều ở đây, nếu hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban, chẳng phải sẽ không thể ngẩng cao đầu trước tất cả mọi người trong thiên hạ sao, ba nước càng có lý do công kích Dạ Quốc, bây giờ chỉ có thể hy vọng Trạch Vương có thể giành được hạng nhất”.

“Nhưng...những người của ba nước đến tham gia đều là những người uyên bác danh chấn thiên hạ, Trạch Vương thực sự có thể thắng được sao?”

“Tài năng và học vấn của Trạch Vương cũng không thua kém bất kỳ trạng nguyên nào”.

Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Đế Sư và những người khác cũng chỉ có thể chấp nhận tình hình hiện tại.

Đại hội đấu văn chính thức bắt đầu.

Mã công công cất cao chất giọng chói tai nói từng câu từng chữ.

“Trong đại hội đấu văn lần này, mỗi nước cử ra ba người, tổng cộng là mười hai người, theo hình thức rút thăm, hai người sẽ so tài cầm kỳ thi thư họa, người thua sẽ bị loại, sáu người còn lại sẽ tiếp tục so tài”.

Trên vị trí chỗ ngồi của sứ giả Triệu Quốc, giọng nói của Dịch Thần Phi trong trẻo dễ nghe như chung cổ soạn ngọc: “Dịch mỗ đã giành được hạng nhất trong đại hội đấu văn kỳ trước nữa, lần này sẽ không tham gia, xin công công gạch tên của ta đi, Dịch mỗ làm giám khảo đứng ngoài xem là được”.

*Chung cổ soạn ngọc: Chuông trống, thức ăn ngon và ngọc.

Ồ…

Mọi người đều kinh ngạc.

Dịch Thần Phi không nói nhầm gì chứ?

Đại hội đấu văn lần này trăm năm hiếm thấy một lần, hơn nữa trong vật được ban tặng có chuông Phá Hồn, sao hắn ta một chút cũng không động lòng vậy?

“Dịch công tử, vậy có phải Triệu Quốc sẽ bổ sung thêm một người không?”

Dịch Thần Phi lười biếng xoay chén rượu, ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, trên khuôn mặt thanh nhã ôn hòa hiện ra ý cười: “Không cần nữa, nếu Triệu Quốc ta có thể thắng, hai người là đủ rồi”.

Sứ giả Triệu Quốc lo lắng, nhưng không dám khuyên Dịch Thần Phi, dường như thân phận của Dịch Thần Phi là thứ ông ta không thể chọc đến.

Có mặt ở đây, ngoại trừ Triệu Quốc, không ai muốn Dịch Thần Phi tham gia.

Mã công công nhìn đến Dạ hoàng.

Dạ Hoàng cười nói: “Nếu Dịch công tử không tham gia, vậy rút thăm đi, người nào rút được giấy trắng sẽ được miễn so tài vòng một”.

“Bắt đầu rút thăm, mời mười một vị tài tử tài nữ bước lên rút thăm”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Vừa rồi Dịch Thần Phi là cười với nàng sao?

Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy Dịch Thần Phi vì nàng mới bỏ tham gia vòng chung kết.

Mọi người lần lượt rút thăm, Cố Thanh Hy cũng đã đi lên rút, mở tờ giấy ra, nhưng phát hiện trên đó không viết gì cả.

Trên mặt Mã công công mang theo ý cười: “Cố tam tiểu thư bốc được giấy trắng, vòng một được miễn, có thể tiến thẳng vào vòng hai”.

Đám đông sục sôi, đặc biệt là các học trò của học viện Hoàng gia.

“Mẹ kiếp, Cố Thanh Hy sao lại may mắn quá mức như vậy, lúc trước rút trúng miễn so tài tiến vào vòng chung kết, bây giờ lại rút trúng miễn so tài tiến vào vòng hai, lẽ nào hôm qua cô ta đã đi thắp hương lễ Phật?”

“Ông trời cũng quá thiên vị cho cô ta rồi, tại sao những việc tốt như vậy đều rơi trúng trên đầu cô ta chứ”.

“Cho dù rút trúng miễn so tài thì đã sao, với một kẻ bất tài như cô ta, quả thực là lãng phí chỉ tiêu, phung phí của trời”.

“Ngươi bảo, có phải cô ta gian lận không?”

Cố Thanh Hy mắt trợn trắng khinh bỉ, quay lại chỗ ngồi của mình.

Nàng xin thề với trời, bốc được giấy trắng hoàn toàn là may mắn.

“Lần này có năm phần thi là cầm kỳ thi thư họa, thắng ba phần thi sẽ là người chiến thắng, mời mười vị tài tử lần lượt ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu từ phần thi họa, thời gian là một nén hương, người thắng sẽ tiến vào vòng bốc thăm so tài thứ hai”.

Cố Thanh Hy ngáp một cái.

Trong một vòng phải thi cầm kỳ thi thư họa, chỉ riêng thi họa đã mất thời gian một nén hương, vậy thi hết một vòng há chẳng phải đến chiều sao?

Như vậy làm sao có thể thi xong trong một ngày?

Phải đến khi nào nàng mới có thể nhận được tiền đây?

Đêm qua lại là một đêm không ngủ, Cố Thanh Hy dứt khoát nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi mắng bao cỏ nàng.

Ngủ ở đại hội đấu văn, xưa nay chưa từng có người như nàng, về sau cũng rất khó có người như vậy.

Dịch Thần Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nuông chiều.

Khóe môi Thượng Quan Sở khẽ cong lên, trong đôi mắt dịu dàng đó phản chiếu bóng hình đỏ rực của Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên thì đỡ trán, từ sau khi quen biết nàng, mặt mũi của hắn ta sớm đã mất sạch.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy bị Tiêu Vũ Hiên đánh thức dậy.

Nàng mở đôi mắt còn ngái ngủ, mơ màng nhìn Tiêu Vũ Hiên.

“Xú nha đầu, cô là thần ngủ chuyển thế à, mọi người đang chờ cô rút thăm, tiến vào vòng so tài thứ hai rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui