Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tiểu Cửu Nhi làm nũng: “Chủ nhân, ta có thể đưa hai người họ đi cùng không?”
<
“Không thể”.
Advertisement
“Ôi chao, Tiểu Cửu Nhi bị lửa đốt đau quá đi mất, chẳng có tí sức lực nào luôn, hay là chủ nhân tự nghĩ cách lên đó đi”.
Cố Thanh Hy chỉ hận không thể hầm luôn con rắn mê ăn bỏ bạn này luôn.
Thứ quái gì đây!
“Nếu ngươi không nhanh chóng đưa ta lên đó, có tin ta quăng ngươi đi ngay bây giờ không”.
“Được rồi mà rồi mà, bây giờ ta sẽ đưa cô lên đó”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức biến thân thành rắn khổng lồ, không chỉ cõng Cố Thanh Hy lên mà còn cõng thêm cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
Bên trên quá nguy hiểm, trận pháp tung bay khắp nơi, chỉ thoáng không chú ý là có thể bỏ mạng ở nơi này.
Tiểu Cửu Nhi vung đuôi lên, hất Cố Thanh Hy và những người kia vào trong chiếc gai gỗ.
Ba người này sở hữu khinh công thượng thừa, cho dù chiếc gai gỗ nhỏ đến mức nào, khoảng cách xa đến mức nào, họ cũng có thể đứng vào bên trong một cách hoàn hảo.
Cơ thể Tiểu Cửu Nhi liên tục thu nhỏ, sau cùng ngoan ngoãn quấn lên cổ tay Cố Thanh Hy.
Chỉ sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Ngay khi Cố Thanh Hy và hai người kia đứng vững, đột nhiên có cơn gió lớn thổi tới, cùng với vô số lưỡi dao sắc bén.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay cùng lúc, dùng nội lực để hình thành một lớp bảo vệ, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Lưỡi dao nhọn không biết được làm được nguyên liệu gì mà vô cùng sắc bén, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao ngưng tụ với nhau, uy lực không hề nhỏ, loáng thoáng thấy khả năng có thể xuyên qua hàng bảo vệ.
Ma chủ chửi rủa một tiếng: “Đệt, đây là trận pháp lưỡi đao, uy lực mạnh như thế này sao”.
Tiểu Cửu Nhi rụt cổ lại, hắn ta nói đến mức này rồi, bên trên rất nguy hiểm, là chủ nhân cứ đòi lên trên đấy chứ.
Dạ Mặc Uyên phì cười: “Nếu ngươi thấy không ổn thì cút cho sớm sớm đi”.
“Ai dám nói bổn tọa không ổn”.
Không biết có phải bị kích thích hay không, ma chủ vung tay phải lên, phát động toàn bộ nội lực, sau đó ngón tay hắn ta nhúc nhích, từng bông hoa Mạn Đà La kiều diễm nở rộ, biến thành một cái đầu lâu, cắn những lưỡi dao răng rắc.
Lưỡi dao nhọn vô cùng rắn chắc, không ít chiếc răng nhọn của đầu lâu bị gãy.
Lưỡi dao bị gặm mất khá nhiều, trên mặt Cố Thanh Hy không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Lưỡi dao lao đến như dời non lấp biển, dường như không có điểm dừng, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sức cùng lực kiệt.