“Cứ rút khỏi đây trước”, Dạ Mặc Uyên nói.
<
Tạm không nói thực lực của họ chênh lệch thế nào, chỉ vấn đề là chỗ nơi hư không này thôi, so ra thì họ chẳng được lợi gì rồi.
Cố Thanh Hy nào cần Dạ Mặc Uyên nhắc chứ.
Advertisement
Nàng lấy được chìa khóa hình ngôi sao là lập tức chạy ra đến lối ra, còn mở miệng hét lên: “Tình hình căng thẳng, mau chạy đi”.
“Ầm ầm…”
Chìa khóa hình ngôi sao bị lấy mất, Độc Giác Thú tức giận, ngoác mồm càn quét sạch sẽ, phá vỡ cánh cửa đá, chắn cửa động, cũng chặn luôn đám người Cố Thanh Hy.
Hai mắt Độc Giác Thú đỏ ngầu, gặp người là giết, nhất là nhắm vào Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm lo lắng cho Cố Thanh Hy, bất chấp việc Độc Giác Thú có thực lực cấp bảy, nàng ta cũng cứng rắn đứng trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy trợn to mắt, móng vuốt sắc bén suýt nữa đã đâm vào người Tịch Thấm.
Cố Thanh Hy cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà có thể phóng ám khí ra, một tay kéo Tịch Thấm về phía sau nàng.
Ám khí không có tác dụng với Độc Giác Thú.
Vì khi nàng vừa kéo như thế, bản thân nàng lại lần nữa đứng trước mặt Độc Giác Thú.
“Grào…”
Một tiếng gầm vang lên, Độc Giác Thú phun ra ngọn lửa nóng bỏng.
Cùng lúc đó Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều ra tay.
Ngọn lửa quá mạnh mẽ, cơ thể họ suýt bị thiêu rụi.
Trong ngọn lửa mãnh liệt, Dạ Mặc Uyên nôn ra một ngụm máu, toàn thân cũng vô lực văng ra xa như diều đứt dây, cuối cùng đập người lên cánh cửa đá.
Con ngươi Cố Thanh Hy co rụt.
Giữa khói lửa, nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn biết rõ mình không đánh lại nhưng vẫn không do dự lấy thân mình chặn một đòn tấn công mạnh nhất của Độc Giác Thú cho nàng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng gần như không nhìn rõ Bạch Cẩm, Tịch Thấm, ma chủ bị thương thế nào.
Độc Giác Thú tiếp tục nổi điên, trưởng lão Thiên Phần tộc thấy thế cũng kinh sợ, cố gắng tìm lối ra.
Họ đứng yên thì không sao nhưng vừa động đậy, Độc Giác Thú đã chuyển mục tiêu sang họ, tấn công liên hoàn.
Trưởng lão Thiên Phần tộc đáng thương đã mất đi toàn bộ võ công khi ở đây, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, thoáng chốc đã chết gần hết.
Chuyến đi đến cấm địa là một hồi đả kích to lớn đối với Thiên Phần tộc.
Nhiều trưởng lão nổi danh của Thiên Phần tộc đều chết thảm trong cấm địa.
Nếu không nhờ động tác nhanh nhẹn của Ôn Thiếu Nghi, chỉ sợ tất cả đều phải bỏ mạng ở đây.
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”
Cố Thanh Hy dìu Dạ Mặc Uyên dậy, chỉ cảm thấy cả người hắn lạnh toát, sức sống đang dần mất đi.