Cố Thanh Hy dẩu môi về phía Diệp Phong: “Tiểu Phong Phong, hay là chúng ta cũng đánh cược một ván, thế nào?”
Nghe thấy ba chữ Tiểu Phong Phong, tay Diệp Phong khẽ run lên.
Hắn ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm: “Tiểu nhân không có tiền”.
“Ta cho ngươi mượn trước, đến lúc đó ngươi trả cho ta cả vốn lẫn lãi là được”.
Diệp Phong không thèm để ý đến nàng, cầm bút bắt đầu vẽ trên giấy Tuyên Thành.
Cố Thanh Hy bĩu môi, lầu bầu một câu: “Tên keo kiệt”.
Lập tức, nàng rời mục tiêu lên người Kỳ Thánh: “Ông lão, hay là chúng ta đánh cược một ván?”
“Lão phu không có 200 vạn lượng bạc”.
“Không sao, 100 vạn lượng cũng được”.
Mọi người đều cạn lời.
Kỳ Thánh học thức đầy mình, ông ta không chỉ biết đánh cờ, mà cầm thi thư họa ông ta cũng đều tinh thông, nhưng giỏi nhất là về cờ.
Đánh cuộc với ông ta, không phải là tự tìm cái chết sao?
Kỳ Thánh dừng bút, ngẩng đầu có chút khâm phục nàng: “Cô nhóc, cô tự tin bản thân có thể thắng như vậy sao?”
“Làm người thì phải tự tin”.
“Ta có thể đánh cược với cô, nhưng ta không cần cô chạy khỏa thân, ta muốn cô làm tiểu kỳ đồng của ta mười năm”.
“Thành giao”.
Mọi người đều lau mồ hôi.
Cô ta thực sự dám.
Cố Thanh Hy huýt sáo với hai vị tài tử của Triệu Quốc: “Hai vị tiểu ca ca, Kỳ Thánh và Trạch Vương đã đánh cược với ta, hay là các ngươi cũng đến góp vui chút đi?”
Hai vị tài tử Triệu Quốc cười nói: “Cảm tạ tam tiểu thư cất nhắc, nhưng chúng ta không có hứng thú với đánh bạc”.
“Chao ôi, cái này sao có thể gọi là đánh bạc? Cái này gọi là tăng hứng thú trong cuộc sống, bằng không đại hội đấu văn này sẽ nhàm chán biết bao nhiêu, hay là các ngươi sợ thua một kẻ vô dụng như ta, sẽ mất mặt?”
Hai vị tài tử của Triệu Quốc lần lượt nhìn về phía Dịch Thần Phi, giống như đang muốn hỏi ý kiến của hắn ta.
Khóe miệng Dịch Thần Phi ẩn chứa ý cười, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Không biết tam tiểu thư muốn cược như thế nào?”
“Dễ thôi, nếu hai bọn họ thua, ngươi cùng ta chơi bảy ngày, nếu ta thua, ta cùng ngươi chơi bảy ngày”.
Tiêu Vũ Hiên giậm chân.
“Mẹ kiếp, xú nha đầu đầu tiên là nhìn trúng Thượng Quan Sở, sau đó là Diệp Phong, bây giờ lại nhìn trúng Dịch Thần Phi?”
Thế nào gọi là chơi bảy ngày?
Cách chơi như thế nào?
Không phải loại trên giường chứ?
Liễu Nguyệt làm như có thật gật gật đầu: “Lão đại chắc chắn là nhìn trúng Dịch công tử rồi, vừa rồi trước khi lão đại chợp mắt, cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào Dịch công tử, khóe miệng còn chảy nước miếng”.
“Khốn kiếp, Dịch Thần Phi không phải chỉ học nhiều hiểu rộng thôi sao, có thể làm cơm ăn sao?”
“Không thể nói như vậy, dẫu sao Dịch Thần Phi quả thực rất ưa nhìn, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy thư thái trong lòng”.
“Lẽ nào ta không ưa nhìn sao? Ta cũng là mỹ nam hạng nhất hạng nhì ở Đế Đô đó”.
Liễu Nguyệt Vu Huy đưa mắt nhìn nhau.
Hôm nay đại ca bị động kinh sao? Huynh ấy so bì với Dịch công tử làm gì?
Từ phu tử không kìm nén được cơn giận: “Trẻ nhỏ không dễ dạy, trẻ nhỏ không dễ dạy, Thượng Quan phu tử, ngươi xem xem Cố tam tiểu thư…Người như này giữ ở học viện, danh tiếng trăm năm của học viện há chẳng phải sẽ bị cô ta làm hỏng sao? Không được, đợi sau khi đại hội đấu văn kết thúc, ta nhất định phải nhờ viện trưởng tấu lên hoàng thượng, mời Cố tam tiểu thư rời khỏi học viện”.
“Có lẽ, nàng ta thực sự có thể thắng?”
“Cô ta có thể thắng? Chỉ dựa vào kẻ vô dụng như cô ta?”
Từ phu tử tỏ ra khinh thường.
Đời này ông ta dạy học, chưa bao giờ dạy một học trò vô sỉ như vậy.
Trong lòng Trạch Vương càng xem thường, động tác trên tay không ngừng nghỉ, tiếp tục vẽ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Dịch Thần Phi nhất định sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta lại thong thả ung dung cười nói: “Tam tiểu thư nhìn trúng Dịch mỗ, đó là vinh hạnh của Dịch mỗ, tam tiểu thư đã muốn đánh cược, vậy chúng ta sẽ theo”.
“Dịch công tử...”, hai vị tài tử Triệu Quốc là Thường Chân, Thường Bình bị dọa sợ.
Nhỡ ra bị thua, bọn họ biết ăn nói thế nào với Dịch công tử.
“Không việc gì, các ngươi cứ thi đấu như bình thường là được, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, cho dù có thua cũng không thành vấn đề”.
Tính tình của Dịch Thần Phi cũng quá tốt rồi phải không?
Những lời như vậy cũng có thể nhịn xuống?
Hơn nữa...hắn ta không sợ sau việc này chiến thần sẽ tìm hắn ta tính sổ sao?
Cô ta chính là vị hôn thê của chiến thần đó?
Ngô đại nhân chế nhạo: “Cố Thừa Tướng, con gái của ông cũng dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả Dịch công tử cũng dám chấm mút”.
“Ta đã nói rồi, ta và nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nó không còn là con gái ta nữa”.
“Các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, nhưng trên người các ngươi vẫn chảy chung một dòng máu phải không? Ha ha ha...”
Nếu không phải Hoàng thượng và sứ giả ở đây, Cố Thừa Tướng đã phất tay áo bỏ đi.
Tâm tình Cố Thanh Hy cực tốt xoay bút lông sói, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhuốm chút ý cười, nhìn thẳng vào Dịch Thần Phi.
Mã công công quả thực không dám nhìn thẳng.
Gan của tam tiểu thư quá lớn.
Làm gì có cô gái nào còn chưa xuất giá cứ nhìn chằm chằm người ta như thế.
Ông ta vội vàng nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian nửa nén hương sắp qua, người còn chưa đặt bút sao? Mọi người đã vẽ được rất nhiều rồi”.
“Gấp cái gì, chẳng phải vẫn còn thời gian sao? Trưa nay ta ngủ quá giấc còn chưa ăn cơm, ông bưng cho ta chút đồ ăn”.
“Hả...”, bây giờ là thời gian thi đấu, ăn cái khỉ gì chứ?
Mã công công cười nịnh nọt nói: “Tam tiểu thư hay là người đợi cuộc thi này kết thúc rồi ăn sau?”
“Ta đói đến mức không cầm được bút, cảm phiền công công mang nhiều chút rượu ngon thức ăn ngon, còn có, ta thích nhất ăn đồ ngọt, cảm phiền Mã công công lấy chút mật ong đến đây”.
Mã công công khó xử nhìn Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng ngược lại rất hào phóng, vung tay trực tiếp đồng ý.
Mã công công chỉ có thể đi lấy đồ ăn theo yêu cầu của nàng.
Cố Thanh Hy cũng không khách sáo, dưới sự quan sát của đám đông, một tay cầm bình rượu, một tay gắp thức ăn, ăn uống một cách ngon lành.
Tướng ăn của nàng hào sảng, không gò bó, mặc dù ăn miếng lớn, uống chén to, nhưng không hề thô tục chút nào.
Nàng như đắm chìm trong cao lương mỹ vị, hoàn toàn quên mất vẫn còn cuộc so tài.
Mã công công không khỏi nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian một nén hương sắp hết rồi…ngài xem…”
“Gấp cái gì, không phải còn một phần ba sao?”
“Bịch...” một tiếng.
Bởi vì lời nói của Mã công công, mật ong trong tay Cố Thanh Hy không cẩn thận rơi vào nghiên mực.
Nàng lẩm bẩm một câu: “Tiếc cho thứ mật ong tốt như vậy”.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy mới thỏa mãn ợ một tiếng, tán dương nói: “Công công, tay nghề của đầu bếp này không tệ, ta ăn rất ngon, có thể bảo người đó làm thêm một phần nữa không, lát nữa ta gói mang về cho nha hoàn nhà ta ăn”.