“Đi thôi, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu”, Dạ Mặc Uyên nhắc nhở.
<
Cố Thanh Hy lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía phát ra giọng nói.
Advertisement
Nếu là người khác thì nàng cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng đây lại là hoàng hậu Sở Quốc, bởi vậy, nàng nhất định phải quan tâm, bà ấy chính là mẹ ruột của Diệp Phong, mà nàng thì đang nợ Diệp Phong một ân tình.
Càng tiến lại gần, tiếng tranh chấp cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Qua song cửa sổ.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy được hai người trong phòng.
Một người là phó tộc trưởng Tư Không bị thương, lúc này cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, vẻ mặt hung dữ.
Người còn lại là hoàng hậu Sở Quốc, trông bà ấy vẫn cao quý như lúc trước, nhưng trên gương mặt không thể che giấu được vẻ lo lắng và khó chịu.
“Hoàng đế Sở Quốc có gì tốt? Vì sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta?”
“Ta thích hắn, trong lòng ta, hắn là người cực tốt. Ngươi mau thả ta ra, nếu còn không thả thì hoàng thượng sẽ phái binh đánh Thiên Phần tộc đấy”.
“Phái binh đánh Thiên Phần tộc? Ha ha ha… Hắn ta mà đủ khả năng tìm được lối vào Thiên Phần tộc sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Hơn hai mươi năm rồi, mà ngươi vẫn còn chưa bỏ qua được sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu nàng không chết thì ta không thể bỏ qua”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy thoáng trầm xuống.
Xem ra giữa hoàng hậu Sở Quốc và phó tộc trưởng Tư Không có chuyện cũ.
“Ta đã là thê tử của hắn, còn sinh cho hắn một đứa con”. Hoàng hậu Sở Quốc một lần nữa nhấn mạnh việc mình đã là vợ của người khác, cố gắng tránh xa phó tộc trưởng Tư Không.
Trong lòng bà ấy, người đàn ông này không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
“Khi xưa, lúc nàng là cô gái nghèo khó tại thôn Tiểu Khê, chính nàng đã nói rằng nàng rất thích ta, nàng còn dốc hết tiền của trong nhà để mời đại phu chữa bệnh cho ta, lẽ nào tất thảy đều là giả sao?”
“Khi đó ngươi bị thương nặng như thế, nếu còn không chữa trị thì chắc chắn sẽ không sống nổi, đổi lại là bất cứ ai, chỉ cần việc ấy nằm trong khả năng của bản thân thì người ta đều sẽ giúp đỡ ngươi. Còn câu ta nói thích ngươi ấy, chẳng qua chỉ là coi ngươi như ca ca của mình mà thôi”.
Bà ấy cũng không ngờ rằng chỉ vì một câu nói khi đó của mình mà phó tộc trưởng Tư Không lại nhẫn tâm giết chết vợ và con gái mình chỉ để được ở bên bà ấy.
Nếu bà ấy biết sẽ xảy ra chuyện này thì bất kể thế nào, bà ấy cũng sẽ không nói ra câu kia.