Phó tộc trưởng Tư Không vội vàng buông hoàng hậu Sở Quốc ra, lén lút điểm huyệt cho bà ấy ở nơi mà đám đông không trông thấy, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Nàng ta là hạ nhân của Du Các, thời gian trước trong nhà xảy ra chút biến cố nên trạng thái tinh thần không tốt lắm, lát nữa ta tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta là được”.
<
Ông ta nói năng rất thản nhiên, nhưng các trưởng lão không tin.
Advertisement
Vả lại, nữ nhân này trông rất lạ, Du Các không phải nơi bất kỳ ai cũng có thể tiến vào được, huống hồ đầu óc của nữ nhân này có vẻ không được bình thường.
Một vị trưởng lão nhắc nhở: “Phó tộc trưởng, Thiên Phần tộc có quy định, phó tộc trưởng không được phép lấy vợ sinh con”.
Khi ấy cũng chính vì vợ con của ông ta chết cả rồi, ông ta mới đủ tư cách thăng chức lên phó tộc trưởng.
“Sao hả, các ngươi không tin ta?”, phó tộc trưởng Tư Không sa sầm mặt mũi, có thể trở mặt với họ bất kỳ lúc nào.
“Bọn ta không dám, chỉ là…”
“Tại sao các ngươi đột nhiên tới đây?”
Nghe vậy, bấy giờ mấy vị trưởng lão mới hoàn hồn: “Ban nãy bọn ta trông thấy hai bóng người lóe lên mới đuổi theo đến nơi này”.
“Gõ chuông cảnh báo để toàn bộ tộc dân đề cao cảnh giác, nếu ta đoán không sai, Thiên Phần tộc chắc hẳn còn rất nhiều khách không mời ngoại trừ người của Đan Hồi cốc”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên muốn đưa Cố Thanh Hy rút lui, thế nhưng tộc dân Thiên Phần tộc nhiều chi chít đã chặn hết đường lui của hắn.
Điều chết dở nhất là còn có vài vị cao thủ tuyệt thế cấp năm thực lực không tệ đang lục tục kéo tới.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người họ.
Họ tự hiểu rằng mình đã bị phát hiện rồi.
Dạ Mặc Uyên đang định bước ra, Cố Thanh Hy đã nhanh hơn hắn một bước.
Nàng toét miệng cười: “Phó tộc trưởng Tư Không, không ngờ lá gan của ông cũng rất to đấy, đến cả hoàng hậu Sở Quốc cũng dám bắt tới đây”.
Đám đông không khỏi chấn động.
Sao cơ…
Nữ nhân này là hoàng hậu của Sở Quốc?
“Phó tộc trưởng Tư Không, tại sao ông lại bắt hoàng hậu Sở Quốc tới đây?”
“Nha đầu này nói gì các ngươi cũng tin sao? Nàng ta không phải hoàng hậu Sở Quốc”.
Cố Thanh Hy chậc chậc vài tiếng, vừa vỗ tay vừa cười: “Lão già Tư Không, chẳng lẽ ông lại định nói bà ấy là hạ nhân trong Thiên Phần tộc của các người sao? Các ngươi trông thấy hạ nhân nào đeo ngọc ban chỉ bằng ngọc mỡ dê chưa? Còn cả tua rua trân châu ghép hình loan phượng trên trâm cài của bà ấy nữa, viên nào viên nấy vừa tròn vừa bóng, e là chỉ có Đông Hải mới sản xuất được nhỉ? Thêm ngọc bội giắt bên hông bà ấy, khỏi cần ta nói, các ngươi chắc cũng biết miếng ngọc ấy quý giá đến mức nào chứ”.
Trang sức trên người hoàng hậu Sở Quốc quá rõ ràng mà cũng quá quý trọng, bọn họ muốn bỏ qua cũng không được.
Loại trang sức xa xỉ này thì đừng nói đến hạ nhân, ngay cả chủ tử cũng không thể đeo nổi.