Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cố Thanh Hy chợt hiểu ra: “Ồ… Ra là cấp năm, Thiên Phần tộc cũng coi trọng ta ghê, không ngờ lại phái một cao thủ cấp năm đối chiến với ra, vinh hạnh ghê á”.

<

Đám người muốn nhìn ra sự e ngại qua vẻ mặt nàng, nhưng lại chẳng thấy gì hết.

Trên khuôn mặt kia chỉ có mỗi nụ cười ngây thơ vô tội, chứ không hề có chút e ngại nào.

Advertisement

“Vậy trận thứ ba thì sao, các ngươi dự định cử ai ra? Phó tộc trưởng, tộc trưởng, hay là thái thượng trưởng lão?”

“Buồn cười, ngươi xứng chắc, đánh thắng bọn họ trước rồi nói”.

“Có thắng hay không là một chuyện, nhưng vẫn nên nói rõ ràng quy tắc trò chơi và nhân số trước, hay các ngươi sợ ta thắng được cả hai kẻ kia, muốn giữ lại người giỏi nhất để đối phó ta”.

“Trận sau là tiểu đồ đệ tu vi cấp ba trung cấp của ta đánh với ngươi”, Trần trưởng lão không nhịn nổi nữa mà nói ngay.

Nhưng ông ta vừa mới dứt lời thì phó tộc trưởng Tư Không lập tức bác bỏ: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão sẽ đánh với ngươi”.

Trần trưởng lão sững sờ, cứ tưởng mình nghe nhầm.

Những trưởng lão có mặt cũng tưởng mình nghe nhầm.

Phó tộc trưởng Tư Không nhắc lại lần nữa: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão tham chiến”.

Trần trưởng lão phản bác: “Phó tộc trưởng, quyết định này của ông có phải quá…”

“Đây là mệnh lệnh”. Ông ta nghiêm túc nói, lạnh lùng quét mắt về phía mọi người, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.

Có lẽ vì ông ta bộc lộ uy quyền trong thời gian dài, địa vị lại gần với tộc trưởng, nên đám người có mặt nhất thời không dám phản bác.

Dạ Mặc Uyên cười lạnh: “Thiên Phần tộc… Ha… đúng là không biết xấu hổ”.

“Ngươi nói gì?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Cả nhóm trưởng lão đều nghẹn lời.

Lần này bọn họ quả thật ức hiếp người ta thật.

Phó tộc trưởng Tư Không nói mà chẳng đỏ mặt hay thở gấp: “Các ngươi tự tiện xông vào Thiên Phần tộc bọn ta, chúng ta muốn bắt các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, giờ ta cho các ngươi một cơ hội đã là tốt lắm rồi”.

Cố Thanh Hy duỗi người, ngáp một cái, lười nhác nói: “Đã quyết định xong người tham gia ba trận, được rồi, vậy thì bắt đầu đi”.

Lão già chết tiệt này muốn chơi chết hai người các nàng mà còn đường hoàng lôi ra một đống lý do.

Có điều ông ta nói cũng không sai, phía Thiên Phần tộc muốn chơi chết các nàng đúng là chuyện dễ như bỡn.

Thế nên nàng cần phải nắm chắc cơ hội, thắng liền ba trận rồi dẫn Dạ Mặc Uyên rời khỏi đây.



Giờ phút này, trên một diễn võ trường thường ngày vắng vẻ của Thiên Phần tộc có rất nhiều tộc dân tập trung, bọn họ vây thành một vòng tròn, nghe theo sự chỉ huy của phó tộc trưởng Tư Không, vây Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy ở giữa sân.

Sắp bắt đầu cuộc luận võ, Dạ Mặc Uyên liền lùi sang một bên, chỉ buông đúng một câu: “Chú ý an toàn, đừng cậy mạnh”.

“Yên tâm đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui