"Vậy đã có thể tuyên bố kết quả của trận này chưa?"
<
"Trong trận tỷ thí đầu tiên, Cố Thanh Hy thắng".
Trần trưởng lão phất tay ra lệnh cho người đỡ Vương Phong và Vương Vũ xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cô nương, tỷ thí chẳng qua chỉ là luận bàn võ nghệ, không biết cô nương có thể giao ra thuốc giải để chữa trị cho Vương Phong và Vương Vũ không?"
Advertisement
Ma chủ thản nhiên cười nói: "Nếu như là ta thì ta đã sớm đánh chết bọn chúng rồi, làm gì có chuyện để bọn chúng còn sống mà đòi thuốc giải, ha ha..."
Tịch Thấm nói: “Làm ác thì không thể sống, tự mình làm bậy không trách ai được".
Ma Tộc cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu phải chăng đang muốn trở mặt, quang minh chính đại đứng chung một chiến tuyến với Cố Thanh Hy?
Rầm rập…
Mấy vị thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc đã tới, khí thế cường đại, tất cả mọi người lần lượt nhường ghế cho mấy vị thái thượng trưởng lão này.
Một trong các thái thượng trưởng lão là Tuyết Dạ phất tay, lập tức có người khiêng Vương Phong và Vương Vũ xuống. . 𝖳ru𝐲ện ha𝐲? 𝖳ìⅿ nga𝐲 𝘁rang chính _ 𝖳r 𝐔ⅿ𝖳ru𝐲en.𝑉𝗡 _
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ tuy đã qua tuổi thất tuần nhưng dường như càng già càng dẻo dai, giọng nói tràn đầy khí lực: "Vương Phong Vương Vũ trong mắt không có tộc quy, ngầm hạ độc thủ, hãy phế bỏ võ công của bọn chúng rồi giam vào cấm thất mười năm".
Chậc..
Chuyện này... phế bỏ võ công?
Võ công bọn họ luyện tập bao nhiêu năm nay vậy là đều đã đổ sông đổ biển rồi hay sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày đánh giá vị thái thượng trưởng lão tên Tuyết Dạ kia.
Vị trưởng lão này ngoài mặt thì ra tay rất nhẫn tâm, giống như đang dạy cho hai đệ tử trong tộc một bài học.
Nhưng kỳ thật là đang muốn thị uy với nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không ngẩng đầu lên.
Ông ta không hề hài lòng với quyết định của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, nhưng nhìn xung quanh rồi nghĩ đến tình hình hiện tại thì ông ta vẫn phải cắn răng chấp nhận.
"Trận thứ hai chính thức bắt đầu, xin mời Cố Thanh Hy và Tống Ngọc".
Theo mệnh lệnh, một thanh niên chậm rãi bước ra.
Thanh niên kia cầm kiếm lưu ly thất bảo ngọc, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm, mỗi động tác đều toát lên thần thái lịch sự tao nhã, quả nhiên là ứng với tên của hắn ta, ôn nhuận như ngọc.
"Cô nương, võ công của Tống Ngọc cao hơn cô, cho dù có thắng cũng không hay ho gì, chỉ có điều phó tộc trưởng đã ra lệnh thì Tống Ngọc không dám không theo. Nếu cô nương không chê thì Tống Ngọc sẽ nhường cô nương bảy chiêu, hơn nữa ta cam đoan bảo kiếm của ta sẽ không ra khỏi vỏ, nếu như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ thì Tống Ngọc nhận thua".
"Khốn kiếp, ngươi đang đại diện cho Thiên Phần tộc xuất chiến, nào phải trò đùa", phó tộc trưởng Tư Không không chút nghĩ ngợi liền nổi giận đùng đùng.
Dạ Mặc Uyên nở nụ cười nói: "Chẳng lẽ là phó tộc trưởng không tin tưởng võ công của Tống Ngọc?"
Các đệ tử của Thiên Phần tộc bắt đàu xôn xao.
Với khả năng của Tống Ngọc, cho dù hắn ta có nhường bảy chiêu và không rút kiếm ra khỏi vỏ thì cũng có thể giết chết Cố Thanh Hy.