Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tiểu Cửu Nhi vừa kháng nghị vừa duỗi eo, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, từ một con rắn nhỏ như chiếc vòng tay dần dần biến thành một con rắn lớn chín đầu dài mấy trăm mét.
Tốc độ của Tiểu Cửu Nhi vốn đã nhanh, bây giờ lại dán phù phi hành trên người, tốc độ lập tức tăng lên cực hạn, chớp mắt đã đi được không biết bao nhiêu dặm.
Advertisement
“Ồ… tốc độ này… Ôn Thiếu Nghi, phù phi hành của ngươi có thể sử dụng mấy lần”.
Ôn Thiếu Nghi bị tốc độ bay nhanh như gió làm cho không mở mắt ra được.
Trong gió lớn thét gào, Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy Ôn Thiếu Nghi nói một câu: “Một lần”.
Chỉ một lần…
Tuổi thọ cũng ngắn quá rồi.
Ròng rã ba ngày ba đêm, Tiểu Cửu Nhi không hề nghỉ ngơi, điên cuồng bay nhanh, mãi đến tối ngày thứ ba mới dừng lại.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi bị Tiểu Cửu Nhi lắc lư suốt dọc đường, xương cốt toàn thân đều rã rời.
Hai người một rắn mệt mỏi nằm trên mặt tuyết thở hổn hển.
Lọt vào tầm mắt là một vùng bao phủ trong cảnh tượng màu trắng bạc, ngoài tuyết lớn tung bay thì không thấy bất kỳ sự sống nào, càng đừng nói đến thảm thực vật xanh biếc.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Cửu Nhi đã biến lại thành một con rắn nhỏ, liếm láp khuôn mặt Cố Thanh Hy, chảy nước miếng, nũng nịu nói: “Chủ nhân, mười con heo nướng của Tiểu Cửu Nhi đâu?”
“Nơi này trời băng đất tuyết, lấy đâu ra heo nướng, rắn nướng thì có một con đấy”.
“Ngươi đã đồng ý cho ta mười con heo nướng”.
Nếu không phải vì mười con heo này, nó có thể chở bọn họ bay không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm sao?
“Tìm được viên Long châu thứ sáu thì nướng cho ngươi”.
“Tiểu Cửu Nhi mặc kệ, nếu chủ nhân không cho Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi quẳng gánh không làm”.
“Ha ha, mấy ngày không dạy dỗ, rắn ngươi cũng biết cáu kỉnh rồi sao?”
Cố Thanh Hy giơ tay định gõ nó một phát, nhưng nhìn thấy ánh mắt ấm ức của nó, nghĩ đến ba ngày ba đêm này nó quả thật đã dốc hết lòng hết sức, trở tay đổi thành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó.
“Ôn Thiếu Nghi, ngươi đi tìm xem có động vật như heo rừng thỏ rừng gì không, bắt một ít nướng cho Tiểu Cửu Nhi ăn”.
Ôn Thiếu Nghi mệt mỏi dựa vào một gốc cây đã khô héo, suy yếu nói: “Ngươi cảm thấy nơi như thế này sẽ có thịt rừng sao?”
“Không có thịt rừng thì tháo hai tay hai chân ngươi xuống, trông ngươi da mịn thịt mềm, chắc hẳn Tiểu Cửu Nhi cũng rất thích”.
Ánh mắt Tiểu Cửu Nhi sáng lên, gật mạnh một cái.
Hắn ta đã từng là cao thủ cấp sáu, ăn máu thịt của hắn ta, không chỉ thơm ngon mà còn trợ giúp nó nâng cao công lực.