“Vậy trẫm phái người đưa ngươi đến vùng đất cực Bắc”.
“Vậy thì còn gì bằng”.
Hai người khá là ăn nhịp với nhau.
Một người chỉ mong đẩy Cố Thanh Hy đi để nàng không làm ngáng tay ngáng chân.
Người kia thì chỉ mong đến được vùng đất cực Bắc ngay để tìm ra viên Long châu thứ sáu.
“Vậy ta giao đệ đệ lại cho nữ hoàng, ngươi nhớ là hãy động phòng sớm sớm nhé, để tránh đệ ấy nóng lòng nhưng lại thẹn thùng không dám nói”.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi! Tối nay trẫm sẽ động phòng với hắn”.
“Tối nay? Nhanh vậy sao?”
“Đánh nhanh thắng nhanh mà”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng, nhân lúc mọi người không chú ý, điểm huyệt Ôn Thiếu Nghi rồi cười he he, nói: “Đệ đệ ngoan, hiếm khi nữ hoàng bệ hạ thích đệ như vậy, đệ nhất định phải hầu hạ nữ hoàng cho tốt, đừng có ngang bướng đấy”.
Ôn Thiếu Nghi trừng Cố Thanh Hy.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Cố Thanh Hy đã bị giết đến bao nhiêu lần.
“Nữ hoàng bệ hạ, thương tích đệ đệ ta hơi nặng, đầu cũng bị thương, chắc mấy ngày này không động đậy nổi, có điều, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hai người động phòng đâu. Sau khi gạo nấu thành cơm, à không, sau khi động phòng hoa chúc xong, nếu như đệ đệ có nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo hoặc làm ra mấy chuyện vượt giới hạn thì cứ trói hắn lại là được”.
Nàng nói xong thì đá lông nheo nữ hoàng, mỉm cười và nói với vẻ chỉ bảo thêm: “Đàn ông mà, đều cần phải uốn nắn”.
Nữ hoàng nghe xong thì nước mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ thật tốt”.
Cố Thanh Hy nói xong thì dắt Tiểu Cửu Nhi theo thị vệ rời khỏi đó, chỉ còn lại Ôn Thiếu Nghi đang bị người của Oa Nhân Quốc vây lấy.
Trước khi đi, Cố Thanh Hy còn ngoảnh đầu lại nhìn Ôn Thiếu Nghi, nàng nhìn thấy một ánh mắt phức tạp
Vừa thất vọng, vừa buồn bã, vừa chua xót, vừa chờ mong…
Nhưng lúc nàng dứt khoát ra đi thì chút mong chờ đó cũng trở thành tuyệt vọng.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn xuống Tiểu Cửu Nhi đang quấn trên cổ tay nàng, khó chịu nói: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi nói xem chúng ta làm như thế có quá lắm không?”
“Chuyện này à… Cũng có chút quá đáng, nhưng bọn họ hại Ngọc tộc thê thảm như vậy, chủ nhân cũng chỉ trừng phạt nhẹ thôi. Tiểu Cửu Nhi có đề nghị rất táo bạo”.
“Nói xem”.
“Đợi sau khi nữ hoàng hưởng thụ, có thể nướng cơ thể của hắn cho Tiểu Cửu Nhi ăn không? Tiểu Cửu Nhi nhớ mùi vị trên cơ thể hắn”.
Cố Thanh Hy trừng mắt.
Cái con rắn ngu si này!
Lúc đó nàng chỉ nói đùa là cho nó ăn tứ chi của hắn ta, không ngờ nó vẫn còn nhớ thương đến tận bây giờ.
“Nếu ngươi dám ăn hắn ta, ta ăn ngươi trước”.
“Chủ nhân, cô trọng sắc khinh rắn”.
“Lăn đi ngủ đi”.
Thị vệ dẫn đường phía trước nghe thấy Cố Thanh Hy lẩm bẩm một mình, không nhịn được quay đầu hỏi: “Tiểu thư, không biết cô đang nói cái gì…”