"Được thôi, vậy bắt đầu đi".
Trạch Vương gạt tay của thái y ra, nhịn đau nói: "Cố Thanh Hy, ngươi có dám cược thêm một ván nữa không".
"Lại cược nữa ư? Ngài còn bao nhiêu bạc để thua nữa?"
Hạ nhân hoảng hốt nhắc nhở: "Vương gia, không thể cược thêm nữa đâu, chúng ta đã hết sạch tiền rồi".
Trạch Vương sớm đã thua đỏ cả mắt, làm gì còn quan tâm đến lời khuyên của hạ nhân, hào khí can vân nói: "Ta thế chấp cả phủ Trạch Vương cùng với sáu tòa biệt viện đứng tên Trạch Vương phủ, nếu như ngươi thua thì phải trả ta 500 vạn lượng bạc cộng thêm đôi tay của ngươi".
Hắn ta không tin một kẻ bất tài thì có thể làm được thơ ca gì.
Cố Thanh Hy nghiền ngẫm nói: "Trạch Vương gia, vỏn vẻn một tòa Trạch Vương phủ và sáu tòa biệt viện mà đã muốn cược đôi tay và 500 vạn lượng bạc của ta sao, Trạch Vương phủ đó của ngài được làm bằng vàng chắc?"
Không ít người bật cười.
Sắc mặt Trạch Vương từ xanh chuyển sang tím.
Ngoài Trạch Vương phủ và biệt viện ra thì hắn ta đã thua sạch sẽ rồi.
Đang nghĩ xem nên mở miệng mượn bạc người khác thế nào thì Cố Thanh Hy lại nói:
"Nể tình ngài đáng thương tội nghiệp, được thôi, ta cược với ngài vậy, nếu như ván này còn thua tiếp thì đoán chừng ngài chỉ còn cái khố thôi".
"Yên tâm, bổn vương sẽ không thua".
"Không nên nói trước vậy đâu, có thể ngài sẽ thua tiếp đấy".
Mã công công thấy sắc mặt Trạch Vương chuyển từ đen sang trắng, thật sự sợ ván này hắn ta sẽ tức mà chết nên vội nói.
"Cuộc thi thi thư chính thức bắt đầu, thời gian một nén hương, ai viết được nhiều thơ nhất, chất lượng tốt nhất, thư pháp ưu tý nhất thì sẽ được tính là người thắng cuộc".
Trạch Vương cầm bút lên múa bút thành văn, dốc hết sức muốn thắng nàng.
Cố Thanh Hy mỉm cười, quay sang nói với Kỳ Thánh: "Lão đầu, hai chúng ta lại cược một ván nữa đi, nếu như ta thắng thì ta sẽ không phải nhận ông làm đồ đệ nữa".
"Sư phụ, ta tới tham gia đại hội đấu văn chỉ là muốn tìm người phá được ván cờ Linh Lung, hiện tại ván cờ Linh Lung đã được giải, ta đã toại nguyện rồi, ta không có ý định tranh giành vị trí đứng đầu đại hội đấu văn, huống hồ, đồ đệ sao có thể tranh danh đoạt lợi với sư phụ được".
Kỳ Thánh vuốt chòm râu hoa râm, hớn hở cười nói.
Trong lòng Cố Thanh Hy tức nghẹn họng.
Ai nói nàng không biết xấu hổ chứ? Luận không biết xấu hổ thì rõ ràng Kỳ Thánh đứng thứ hai không ai dám nhận số một.
Cố Thanh Hy còn muốn nói gì đó thì Kỳ Thánh đã chuồn đến chỗ sứ thần Sở Quốc, kiên quyết không chịu xuất trận.
Sứ giả Sở Quốc trong lòng càng uất ức, nói hết lời rồi mà Kỳ Thánh vẫn không chịu tiếp tục tham gia, chỉ đành trơ mắt ra bỏ lỡ cơ hội có được chuông Phá Hồn.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chuyển chú ý lên đám Diệp Phong, Thường Chân Thường Bình: "Này, ba người các ngươi có muốn cược với ta không?"
Ba người đó lần này đến trả lời cũng lười không trả lời, cầm bút lên bắt đầu làm thơ, tránh để Trạch Vương dẫn trước.
Cố Thanh Hy mất hứng, cũng cầm bút lên tùy ý viết lung lung trên giấy.
Mọi người hơi giật mình.
"Không phải nói Cố tam tiểu thư không biết chữ sao? Ta thấy tư thế cầm bút của cô ta khá lão luyện đó chứ, ngươi xem, cô ta viết nhanh thật".
"Ai biết được cô ta đang viết nhăng viết cuội gì trên giấy, không nhanh được sao?"
"Không phải đâu, ngươi nhìn cô ta phong thái tự tin thế kia, hình như lại thắng chắc rồi?"
"Cô ta có được bao nhiêu kiến thức, người khác không biết lẽ nào ngươi cũng không biết ư?"
Tiểu Lý Tử thấy Dạ Hoàng trong lòng thấp thỏm, an ủi nói: "Hoàng thượng, ván vừa nãy Cố tam tiểu thư chẳng qua chỉ là may mắn thôi, vòng so tài thi thư này phải dựa vào bản lĩnh thật sự, cô ta tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa, hoàng thượng cứ việc yên tâm chờ xem chuyện cười của Cố tam tiểu thư là được ạ".
Dạ Hoàng bất ổn lo lắng.
Theo lý thì cuộc so tài thi thư Cố Thanh Hy ắt bại không nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn ta thế nào lại không nỡ như vậy.
Năm người so tài, hai người Thường Chân Thường Bình viết viết dừng dừng, vắt óc suy nghĩ.
Diệp Phong sống lưng thẳng như cây tre, hắn ta cúi đầu, mắt đến chớp cũng không chớp, tay viết liên hồi soàn soạt, chỉ khoảng nửa khắc đã viết được gần mười bài thơ.
Mặc dù Trạch Vương viết liên tục nhưng hắn ta nôn nóng bất an, tay không ngừng gãi ngứa, hai hàng lông mày díu chặt lại, thơ viết xong chốc chốc lại chán ghét vò vào vứt đi.
Nhìn sang Cố Thanh Hy đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, động tác trên tay không dừng, viết soàn soạt mấy chữ đã xong một bài thơ, mặc dù nàng viết cuối cùng nhưng thơ nàng viết ngoài Diệp Phong ra thì là nhiều nhất trong mọi người.
Từ phu tử lại đang lẩm bẩm chửi bới: "Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi, giờ là lúc nào mà cô ta còn cố làm ra vẻ cho ai xem".
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng lũ lượt lắc đầu thở dài.
Cho dù có thắng hai vòng thì sao, vòng thứ ba vẫn sẽ thua thôi.
Bọn họ cho rằng, người đứng đầu vòng này có lẽ là tên thư sinh keo kiệt Diệp Phong đó.
Tốc độ viết của Cố Thanh Hy quá nhanh, viết xong bài này lại đến bài khác, bốn người còn lại lần lượt buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Không biết trong đầu nàng đang muốn làm cái gì.
Đến Dạ Hoàng cũng nhìn ngây người.
Cố Thanh Hy viết thơ không cần nghĩ sao?
Tròng mắt Tiểu Lý Tử đảo vòng tròn, cúi người xuống nói: "Hoàng thượng, cho dù năm đó tiên thơ cũng không thể xuất thủ thành thơ, Cố tam tiểu thư rõ ràng đang cố ý làm loạn, nô tài cho rằng phải đọc thơ của cô ta lên cho mọi người cùng nghe".
Dạ Hoàng hài lòng gật đầu.
Tiểu Lý Tử càng lúc càng hiểu ý của hắn ta.
Dạ Hoàng ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Cố tam tiểu thư tốc độ nhanh như vậy, thiết nghĩ thơ viết ra cũng rất đẹp, chi bằng mọi người cùng nghe xem Cố tam tiểu thư viết thơ gì trước đi".
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của nàng.
Thuận theo tiếng ngâm nga của thái giám, toàn trường im lặng không một tiếng động.
"Cây nho rượu ngon chén dạ quang, dục ẩm tỳ bà tức khắc giục. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về?"
Xôn xao...
Học viện hoàng gia rộng lớn vang lên tiếng gục ngã liên tiếp.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đến bốn người đang múa bút cũng dừng lại nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Một bao cỏ mà có thể viết ra bài thơ có lý tưởng hào hùng, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về như vậy sao?
Bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi.
"Độc tại tha hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân. Dao chi huynh đệ đăng cao xử, biến tháp thù du thiếu một người".
Bài thơ này nói lên nỗi buồn cô độc của người sống tha hương du tử, viết rất tinh tế sâu sắc, gặp được ngày lành ngày hội lại tăng đôi nỗi nhớ người thân.