Tốc độ rơi quá nhanh làm lòng Cố Thanh Hy lạnh toát.
Bên dưới vẫn không có gì khác ngoài một khối băng nhô ra ở đằng xa, không hề có bất cứ thứ gì để bám víu.
Nhưng khoảng cách giữa nàng và khối băng kia quá xa.
Có cũng như không!
“Xoạt…”
Phần hông của nàng bị một sợi dây quấn lấy, ai đó đang dùng sức kéo nàng đi.
Cố Thanh Hy nắm chặt lấy sợi dây kia theo bản năng.
Người cứu nàng là Ôn Thiếu Nghi…
Chẳng phải võ công của hắn ta đã bị phong bế rồi ư?
Khoảng cách xa như thế, làm sao nàng với tới khối băng nhô ra kia được?
Trong lúc nghi hoặc, Cố Thanh Hy đã tới được nơi an toàn.
Còn một người nữa cũng được kéo qua cùng với nàng, chính là sát thủ áo đen mà nàng tóm chặt trong tay.
Khối băng không lớn lắm nhưng vẫn thừa chỗ cho ba người bọn họ.
“Tại sao hắn ta lại ở cùng ngươi?”
“Đột nhiên rơi từ trên xuống!”, Cố Thanh Hy buông sát thủ áo đen ra.
Nàng cực kỳ muốn ném hắn ta xuống dưới.
Nhưng ném xuống thì lại không nhân đạo chút nào, thế là chẳng hiểu tại sao nàng lại kéo hắn ta tới chỗ này cùng.
“Đúng rồi, khoảng cách xa như vậy, sao ngươi lại qua đây được? Lẽ nào ngươi cưỡng ép phá châm à?”
Ánh mắt Ôn Thiếu Nghi có phần né tránh.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu không cưỡng ép khai châm thì lẽ nào lại trơ mắt nhìn bản thân cùng chết chung với Cố Thanh Hy?
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, chẳng cần nghĩ, Cố Thanh Hy cũng biết Ôn Thiếu Nghi đã cưỡng ép khai châm để khôi phục võ công.
“Ngươi điên à? Ngươi có biết hậu quả khi làm vậy là gì không? Nhẹ thì liệt toàn thân, kinh mạch đảo loạn, còn nặng thì sẽ chết đấy!”
Ôn Thiếu Nghi mỉm cười ấm áp, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của bản thân, im lặng nhìn Cố Thanh Hy tức giận bắt mạch cho mình.
“Số ngươi hên đấy, không chết được, cũng không liệt, nhưng kinh mạch bị tắc nghẽn rồi, nếu sau này muốn nâng cao công lực thì còn khó hơn lên trời”.
“Không sao, cấp bốn là đủ để bảo vệ tính mạng rồi”.
Ôn Thiếu Nghi bình tĩnh rút tay về, có vẻ như không muốn để Cố Thanh Hy tiếp tục khám mạch của mình.
Nếu ai đó tập võ nghe thấy câu võ công của mình không thể tiếp tục lên, người bình thường đều sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng Ôn Thiếu Nghi lại vô cùng bình tĩnh, ung dung cứ như người không thể nâng cao võ công chẳng phải là hắn ta vậy.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Người ta còn chẳng buồn để ý, nàng quan tâm linh tinh làm gì không biết.
“Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng vừa mới cứu ngươi một mạng, coi như hòa nhé”.
Cố Thanh Hy quay người nhìn thiếu niên áo đen.