Thiếu niên áo đen vóc dáng gầy gò, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vô cảm như người máy, cứ như thể bẩm sinh hắn ta không có thất tình lục dục vậy.
Trên người hắn ta toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Nhìn bề ngoài, có vẻ tên này không quá lớn tuổi, chưa đến hai mươi nhưng võ công lại vô cùng cao, đặc biệt là khinh công, gần như có thể so được với Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi.
“Ngươi tên gì? Tại sao lại muốn đuổi giết ta?”
Thiếu niên áo đen phớt lờ nàng.
“Hay hắn ta bị câm điếc nhỉ?”, Cố Thanh Hy nhìn sang Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ta đâu quen hắn, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi đắc tội ai mà không biết sao?”
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng đắc tội ai ấy hả?
Chủ nhân thân thể này nhiều thân phận như vậy, sao nàng biết mình từng đắc tội những ai chứ!
“Khả năng cao là người của Thiên Phần tộc các ngươi đó”.
“Hắn không phải người Thiên Phần tộc, trước giờ ta chưa từng gặp hắn”.
“Biết đâu là tử sĩ do trưởng lão nào đó của Thiên Phần tộc các ngươi huấn luyện ra?”
“Thiên Phần tộc có quy định tộc dân không được tự ý huấn luyện tử sĩ”.
“Ồ, ta thấy hai lão già Tư Không và Tuyết Dạ chết tiệt của Thiên Phần tộc các ngươi là loại bụng dạ đen tối, ai biết bọn họ có tự ý huấn luyện hay không chứ”.
Cố Thanh Hy cười xòa, tiến tới gần thiếu niên áo đen.
“Bất kể ngươi câm thật hay giả câm thì ta vẫn muốn nhìn thử xem ngươi thế nào”.
Cố Thanh Hy giơ tay, muốn kéo mảnh vải đen che mặt của thiếu niên áo đen, nhưng hắn ta lại nhanh hơn nàng một bước.
Hắn ta vung ngang tay phải, trường kiếm xoay vài vòng, xoẹt ngang tim Cố Thanh Hy như thể có mắt vậy.
Động tác của sát thủ áo đen vô cùng lanh lẹ, còn đột nhiên tập kích lúc đang bị điểm huyệt, đồng tử của Cố Thanh Hy co nhỏ, nàng lập tức nghiêng người né đi.
Không ngờ sát thủ áo đen lại đoán trước được hành động nghiêng người bất ngờ này của nàng, hắn ta khẽ xoay tay trái, trên đó cầm sẵn một thanh đao sắc lạnh.
“Xoẹt…”
Hàn quang lóe lên, phần bụng vốn bị thương của Cố Thanh Hy lại bị chém thêm một nhát, nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kéo nàng ra nhanh thì chắc chắn nàng đã bị thiếu niên áo đen bổ làm đôi rồi.
“Đao ở tay trái của ngươi còn nhanh hơn cả kiếm bên tay phải. Ngươi thuận tay trái”.
Cố Thanh Hy kinh hô, ôm rịt lấy phần bụng bị thương của mình.
Bụng nàng lại một lần nữa đóng băng, máu trong người nhanh chóng ngưng kết trong giây lát.
Một nhát đâm này quá sâu, Cố Thanh Hy vô lực ngã xuống.