Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Để ta đoán xem, tộc trưởng của Thiên Phần tộc không biết chuyện ngươi tới đây đúng không? Ngươi không chỉ muốn giết ta mà có thể còn muốn giết Ôn Thiếu Nghi để đoạt quyền ở Thiên Phần tộc".
"Chíu..."
Phó tộc Tư Không cũng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bộc phát sát khí ngập trời, ngay lập tức xông lên.
"Chậc chậc chậc, các ngươi nói xem, các ngươi đều đã rất già, một người không vợ không con, một người đã bước một chân xuống mồ, các ngươi còn muốn tranh đoạt quyền lực cái gì chứ? Căn cơ của Thiên Phần tộc sâu không lường được, muốn kiểm soát toàn bộ Thiên Phần tộc tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, cho dù các ngươi đoạt được quyền lực thì có thể giữ được mấy ngày chứ?"
"Nếu như ta là các ngươi thì ta sẽ tìm cho mình một người bạn già cùng sống những ngày phong hoa tuyết nguyệt, nếu không thì có khi già chết cũng chẳng có ai thay mình nhặt xác".
Phó tộc trưởng Tư Không giậm chân, tất cả thạch nhủ trong hang băng đều bị đánh bay về phía Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên liếc mắt lạnh lùng, bạch ngọc tiêu trong tay vung ngang, tiếng tiêu không người thổi mà tự vang.
Tiếng tiêu tuyệt đẹo biến thành một luồng chân khí mạnh mẽ, đánh bay toàn bộ thạch nhũ đang phóng đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hai bên giằng co.
Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều đạt tới cấp 6.
Dạ Mặc Uyên từ cấp 6 bị sụt giảm xuống cấp 5, bản thân lại bị trọng thương và trúng độc vô số lần.
Cố Thanh Hy chỉ mới đạt tới cấp 2, bả vai, cánh tay và vùng bụng đều bị thương, đặc biệt vùng bụng của nàng đã bị tên sát thủ áo đen chém hai nhát, thương tích rất nghiêm trọng.
Nàng không động võ thì không sao, chỉ cần động võ thì bất cứ lúc nào miệng vết thương cũng có thể rách ra.
Tình thế của bọn họ đang vô cùng bất lợi.
Hai người bọn họ cũng biết tình thế bất lợi, nếu như cứng đối cứng thì bọn họ đều phải chết.
Trừ khi…
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ đến một chữ, dùng trí.
Cố Thanh Hy cười nói: "Lão già, ta biết bọn ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta thương lượng với nhau một chút đi".
Phó tộc trưởng Tư Không nheo mắt, hiển nhiên là không tin lời của Cố Thanh Hy.
Nha đầu này rất quỷ quái.
"Ngươi cũng thấy đấy, long châu ở ngay tại đây, ai lấy được long châu thì liền sở hữu nó, bọn ta không tranh viên long châu này nữa, xem như là tặng ngươi đi".
"Ha ha... ngươi tưởng lão phu là kẻ ngốc sao? Nếu như long châu dễ lấy như vậy thì sao ngươi không lấy nó?"
"Tất nhiên là ta muốn lấy nó nhưng chỉ sợ các ngươi không cho ta lấy".