Trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, Dạ Mặc Uyên đã nhanh chóng lấy được long châu.
Cùng lúc đó, cơ thể của Cố Thanh Hy đã giống như một con cá chạch, ngay lập tức luồn lách thoát ra.
Tuyết Dạ và Tư Không phản ứng ngay lập tức, một người đuổi theo bắt Cố Thanh Hy, một người đi đoạt lấy long châu.
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chỉ nghe tiếng long ngâm, từ bên dưới đầm nước có một con băng long xuất hiện ngâm lên những thanh âm phẫn nộ.
Còn băng long này dài hàng chục thước, toàn thân mộc đầy vảy cứng, có bốn móng vuốt khổng lồ.
Băng long phun ra một thác nước, thác nước nhanh chóng hóa thành nọc độc hướng về phía mấy người Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên ngay lập tức ném long châu cho phó tộc trưởng Tư Không.
Phó tộc trưởng Tư Không bắt lấy nó theo bản năng.
Sau khi bắt được nó, ông ta lập tức hối hận.
Bởi vì con băng long đã ngay lập tức quay sang tấn công ông ta.
Băng long khổng lồ nhổ ra nọc độc trong nháy mắt làm cho tường băng tan ra, không ngừng nổi lên bọt độc.
Một móng vuốt của nó chồm lên khiến cho hang băng sập xuống một nửa, không ngừng chấn động.
Phó tộc trưởng Tư Không liều mạng chống đỡ mới có thể thoát chết trong gang tấc.
Mới vừa thoát được một lần thì con băng long đã sà xuống muốn nuốt chửng ông ta.
Phó tộc trưởng Tư Không không phải là đối thủ của băng long vì vậy thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có thể ra tay giải cứu.
Dạ Mặc Uyên lao đến bên cạnh Cố Thanh Hy với tốc độ nhanh nhất, hắn ôm lấy thắt lưng của Cố Thanh Hy, thừa dịp đại chiến mà bỏ chạy.
"Ầm ầm..."
Sau đó là tiếng hang băng không ngừng sụp đổ vang lên cùng với tiếng long ngâm đầy phẫn nộ hòa với tiếng chiến đấu ác liệt.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa hỏi: "Long châu đâu?"
"Yên tâm đi, long châu đang nằm trong tay ta, bị ta cách ly khí tức, băng long không thể đánh hơi thấy được. Nó chỉ có thể đánh hơi được viên long châu giả được nhuộm khí tức của long châu thật đang ở trong tay đám người phó tộc trưởng Tư Không thôi".
Cố Thanh Hy nở nụ cười thật rộng.
"Tướng công thật giỏi, ta rất thích bộ dáng kiêu ngạo của chàng".
Nghe thấy hai chữ "tướng công", trái tim của Dạ Mặc Uyên như mềm nhũn ra.
Nữ nhân này xem như cũng có chút lương tâm, không uổng công hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm nàng.
"Ầm..."