Cây sáo bạch ngọc của Dạ Mặc Uyên xoay một vòng đầy nho nhã, từ một cây sáo bạch ngọc biến thành mười cây sáo bạch ngọc, hắn dùng nội lực thúc đẩy chúng phát ra nốt nhạc, ngăn cản hai xoáy lốc kia.
Tình thế thay đổi.
Trận chiến biến thành trận đại chiến giữa sáo bạch ngọc và xoáy lốc, Cố Thanh Hy bỗng thành người ngoài.
Xoáy lốc đổi hướng, chuyển sang tấn công Dạ Mặc Uyên, điên cuồng bao vây Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên vẫn hiên ngang, ngăn cản từng cơn gió của xoáy lốc.
Trông qua thì có vẻ như hai bên ngang sức ngang tài.
Nhưng Cố Thanh Hy hiểu rằng thực lực của Dạ Mặc Uyên giảm mạnh, hiện giờ chỉ còn cấp năm, trên người hắn vẫn còn vết thương do chất độc gây nên, không thể nào là đối thủ của cấp sáu đỉnh phong.
Hiện giờ họ đang so bì nội lực, một khi nội lực của Dạ Mặc Uyên thua kém phó tộc trưởng Tư Không, hắn chắc chắn sẽ bị những cơn lốc kia ăn sạch sẽ, đến mẩu xương cũng không còn.
Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên càng lúc càng yếu, loáng thoáng có cảm giác như không trụ nổi, Cố Thanh Hy cuống đến mức xoay vòng vòng, nàng muốn giúp hắn nhưng không tìm được cách gì ổn thỏa.
Cấp sáu đỉnh phong, hiện giờ nàng không thể nào đối phó nổi.
“Mau... mau đi đi...”
Dạ Mặc Uyên dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nhanh chóng rời đi.
Hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.
Làm sao Cố Thanh Hy có thể bỏ hắn lại một mình chứ.
Trong lúc cấp bách, nàng lấy Long Châu ra và giơ nó lên cao: “Lão già kia, chẳng phải ngươi muốn lấy Long Châu ư? Ta có thể đưa nó cho ngươi, chỉ cần ngươi lập tức thu tay. Nếu ngươi không thu tay, ta sẽ phá hủy viên Long Châu này, đến lúc đó hai ta đừng ai hòng lấy được”.
Sau vài lần chạm trán, phó tộc trưởng Tư Không thừa biết Cố Thanh Hy tinh quái, làm sao có thể mắc bẫy nàng được.
“Không muốn hắn ta chết thì ngươi ném Long Châu qua đây trước”.
“Ta ném Long Châu qua đấy, lỡ như ngươi không thả người thì phải làm sao?”
“Ngươi không ném qua đây, ta vẫn có thể giết các ngươi rồi lấy Long Châu”.
“Ngươi giết bọn ta cũng dễ dàng thôi, nhưng trước khi ngươi giết bọn ta, ta vẫn đủ năng lực phá hủy Long Châu đấy. Cho dù ta không thể phá hủy Long Châu, ta cũng có thể ném nó xuống thung lũng băng vạn trượng”.
Cố Thanh Hy nhích người về phía thung lũng băng không xa ở phía sau nàng, nơi đó mịt mù trong biển mây, không biết sâu đến mức nào.
Ánh mắt Cố Thanh Hy trở nên tàn nhẫn, nàng cao giọng: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không thu tay, hai ta cùng mất cả chì lẫn chài”.
“Một”.
Thái độ của nàng kiên quyết, không hề giống như đang đùa, làm phó tộc trưởng Tư Không tức đến mức xanh mặt.
Hai bên giằng co, không ai chịu thỏa hiệp.
Thế nhưng trận chiến vẫn còn tiếp diễn, Dạ Mặc Uyên đang sống chết đối đầu cùng lốc xoáy.