Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cố Thanh Hy chọc chọc vào cánh tay hắn, cười nói: “Sau này chúng ta là bạn học rồi, gọi một tiếng học tỷ nghe cái coi, sau này ta sẽ bảo kê cho ngươi”.

Diệp Phong hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng nói câu nào mà đi thẳng qua nhận lấy kim ngân châu báu mà Dạ Hoàng ban tặng.

Cố Thanh Hy sờ sờ chóp mũi.

Nàng đây là…

Đang bị người ta coi như không khí sao?

Đại hội đấu văn vừa mới kết thúc, Cố Thanh Hy đã trở thành người thắng cuộc.

Bên trong một lớp học nào đó của học viện Hoàng Gia.

Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm vào chuông Phá Hồn bên trong hộp gỗ đàn.

Chuông Phá Hồn có màu đen tuyền, không có gì khác biệt so với loại chuông thông thường.

Chỗ khác biệt duy nhất chính là tiếng vang của nó càng vui tai hơn, hơn nữa xung quanh chuông còn có chi chít các loại văn phù.

Hai người bọn họ nghiên cứu nửa ngày trời mà cũng chẳng tìm ra được thứ gì.

Tiêu Vũ Hiên chống cằm nhíu mày nói: “Truyền thuyết nói chuông Phá Hồn có thể khiến người chết hồi sinh, còn có thể khiến võ công của người ta tăng mạnh, thậm chí người có được chuông Phá Hồn còn có thể nắm được thiên hạ, nhưng ta nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn thế nào cũng thấy cái chuông này bình thường đến không thể bình thường hơn, cô nói xem, Mã công công có phải lấy nhầm rồi không?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Việc quan trọng thế này, Mã công công làm sao lại dám làm bừa?

“Hoặc có lẽ những văn phù này chính là bí mật để phá giải chuông Phá Hồn”.

“Những văn phù chi chít chằng chịt, hình thù kỳ quái này rốt cuộc là có ý gì?”

“Ngươi hỏi ta, ta sao biết được. Tiểu hoàng đế kia sao lại hào phóng dâng tặng chuông Phá Hồn như thế, theo ta thấy, hắn ta cũng không giải được bí mật của văn phù này”.

Tiêu Vũ Hiên gật mạnh đầu, tán thành với lời nói của nàng.

“Chẳng qua, chúng ta cần chuông này để làm gì? Cũng có bán để đổi thành tiền được đâu”.

“Cứ cất đi đã, sau này nói tiếp”.

Cố Thanh Hy thu lại chuông Phá Hồn làm nó phát ra tiếng keng keng, khoé môi lại nở môt nụ cười đầy vẻ đong đưa.

“Đi, kiếm được một món tiền lớn như thế, ngươi nói xem, chúng ta có nên đi ra ngoài chơi bời chút không”.

Tiêu Vũ Hiên nghe vậy liền nổi hứng, đôi mắt to sáng lấp la lấp lánh.

“Liễu Nguyệt với Vu Huy mừng đến phát điên rồi, bọn họ đã bao hết cả tửu lầu Tuý Mộng, giờ này chúng ta đi qua vừa đúng lúc bắt đầu ăn, đi”.

“Tửu lầu Tuý Mộng có gì hay mà đi, chúng ta đổi chỗ khác”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy ái muội.

Tiêu Vũ Hiên chẳng hiểu ra làm sao: “Tửu lầu Tuý Mộng không phải là tửu lầu tốt nhất ở đế đô sao? Chẳng lẽ còn có chỗ nào tốt hơn cả chỗ này?”

Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhuốm đầy ý cười khó hiểu: “Có rượu có thịt, đương nhiên phải có mỹ nhân bầu bạn”.

“Bịch…”.

Tiêu Vũ Hiên bị vấp chân.

Hắn ta dè dặt nói: “Không phải cô định nói với ta là cô muốn đi thanh lâu chứ?”

“Thanh lâu nào mà vừa có mỹ nhân lại vừa có tiểu quan thì chúng ta sẽ đi đến đó, đương nhiên, trước giờ sở thích về giới tính của ta vẫn rất bình thường, giữa mỹ nhân và mỹ nam, ta chắc chắn ưu tiên chọn mỹ nam”.

Tiêu Vũ Hiên cảnh cáo: “Nha đầu xấu xí, cô đừng quên mình là vương phi tương lai của Chiến thần, nếu như bị Chiến thần biết được cô còn chưa qua cửa mà đã cho đầu hắn mọc ra một vùng thảo nguyên xanh thì để xem Chiến thần có tha cho cô hay không”.

Cố Thanh Hy cười như điên, giữa đầu mày đầy vẻ bá khí nhìn đời bằng nửa con mắt: “Chiến thần? Hắn là cái thá gì? Bà cô đây muốn thương yêu ai thì cũng không cần phải hỏi qua hắn, hừ, đi”.

“Cái đồ đứng núi này trông núi nọ nhà cô, trêu ghẹo xong Dịch Thần Phi lại còn muốn đi thanh lâu tìm tiểu quan, cô…”.

Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Thanh Hy đã vỗ một cái vào trán, nói đầy ảo não: “Ngươi không nói thì ta xém chút quên mất, Dịch Thần Phi không phải nói sẽ ở cùng ta bảy ngày sao? Người đâu rồi? Bảo hắn ta cùng đến thanh lâu luôn, đến uống vài chén cùng với bà cô đây”.

“Cô hết thuốc chữa rồi”.

Dịch Thần Phi là người thế nào, làm sao có thế đi cùng với nàng đến những chỗ ăn chơi đàng điếm, chốn nam nữ yêu đương như thế chứ.

Thình lình bên ngoài có một âm thanh êm ái dịu dàng cực kỳ dễ nghe truyền tới: “Tam tiểu thư có nhã hứng này, Thần Phi đương nhiên sẽ đi cùng”.

Tiêu Vũ Hiên đẩy mở cửa phòng lại nhìn thấy Dịch Thần Phi đang đứng thẳng người đón gió, tà áo màu trắng tung bay trông vô cùng xuất thần, tựa như tiên tử hạ phàm.

Trên gương mặt hắn ta nở một nụ cười nhàn nhạt, lại thêm dung mạo anh tuấn vô song của hắn ta, làm cho đàn ông đi qua cũng không kiềm chế được mà phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.

“Dịch Thần Phi? Sao ngươi lại ở đây?”

“Dịch mỗ nguyện cược nhận thua, nếu đã nói sẽ ở cùng với tam tiểu thư bảy ngày thì sao có thể nuốt lời”.

Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt.

“Ngươi tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật Nho gia đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt hay sao? Nửa đêm nửa hôm còn chạy đến tìm nha đầu xấu xí, ngươi để người ngoài biết được thì nghĩ thế nào?”

“Tiêu công tử lời này sai rồi, cái gọi là bằng hữu giao hảo, nói lời giữ lời, dẫu ai nói rằng chưa học, nhưng tôi bảo rằng đã có học rồi đó”.

Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo Dịch Thần Phi vừa mới nói câu đó là có ý gì.

Cố Thanh Hy vỗ vào đầu hắn ta một cái, quay ra cười xấu xa nói: “Tiểu Dịch Tử, không tệ à nha, ngươi rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta, cũng rất hợp với khẩu vị của ta, tối nay gia chắc chắn sẽ sủng ngươi”.

Nói xong, Cố Thanh Hy rút ra một xấp tiền lớn từ trong lòng nhét vào tay Dịch Thần Phi, mỗi một tấm ngân phiếu phải đến năm trăm lượng.

“Đi, trước tiên đi cùng ta đến phủ thừa tướng đã, rồi tìm một tiểu quan nào đó ăn mừng một phen”.

Dịch Thần Phi nhìn xấp tiền trong tay mà không biết nên khóc hay cười.

Thật sự coi hắn ta là một tiểu quan trong thanh lâu à?

Phía trước là Tiêu Vũ Hiên đang đuổi theo Cố Thanh Hy càm ràm.

“Nha đầu xấu xí, chẳng lẽ cô thực sự muốn đi thanh lâu tìm tiểu quan thật à?”

“Người ta ở đời khi đắc ý, hãy tận vui hưởng thụ, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, phải nên hưởng thụ lạc thú trước mắt”.

“…”.

Dịch Thần Phi đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Mãi một lúc sau mới đuổi theo Cố Thanh Hy.

Trên xà nhà của phủ thừa tướng, Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, lặng lẽ cười nhìn nhóm người Cố thừa tướng đang nổi trận lôi đình bên dưới.

Hai bên trái phải của nàng lần lượt là hai đại mỹ nam, một người là Tiêu Vũ Hiên, một người là Dịch Thần Phi.

“Cha, con gái biết sai rồi, con gái sau này chắc chắn sẽ không dám đánh cược với người khác nữa, nhưng đưa hết cả năm mươi vạn lượng bạc này cho nàng thì cũng quá hời cho nàng rồi, con gái bằng lòng tặng năm mươi vạn lượng bạc kia cho cha, chỉ mong cha đừng tức giận, cũng đừng để Cố Thanh Hy lấy đi”.

“Phải đó, lão gia, đây là cả năm mươi vạn lượng bạc đó, chứ không phải là năm trăm lượng, nếu như được dùng cho phủ thừa tướng thì không biết sẽ được nở mày nở mặt biết bao nhiêu đâu”.

“Đủ rồi, trước đó ta từng hỏi hai người, Trương lão còn để lại bao nhiêu bạc cho các người, các người nói với ta là chỉ có hai mươi vạn lượng bạc kia, bây giờ năm mươi vạn lượng bạc này lại từ đâu ra?”, Cố thừa tướng phẫn nộ.

Ngũ di nương và Cố Sơ Lan run lên bần bật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui